Mẹ Ninh đưa Ninh An đi khám và điều trị, sau đó đưa anh ta về nhà.
Vừa bước vào cửa, bà đã nghe tiếng động cơ xe thể thao gầm rú. Quay đầu lại, bà nhìn thấy Tống Hi, cơn giận trong lòng bỗng nhiên bùng lên. Tuy nhiên, khi nghĩ đến Tống Hi vẫn chưa bước vào nhà, bà đành nuốt cơn tức giận vào trong, ra lệnh quản gia đưa Ninh An về phòng rồi tự mình đứng chờ ở cửa.
Khi Tống Hi bước tới gần, mẹ Ninh liền nở một nụ cười tươi tắn, khoác tay Tống Hi một cách thân mật như thể không có điều gì xảy ra: "Tiểu Hoa, sao con lại về giờ này? Hôm nay không có tiết học à?"
Tống Hi nhìn mẹ Ninh bằng ánh mắt lạnh lùng và giảo hoạt, nhưng bên ngoài lại tỏ ra như không có chuyện gì, hơi ngại ngùng đáp: "Xin lỗi mẹ, con vừa đi làm hồ sơ xin nghỉ học."
Sắc mặt mẹ Ninh lập tức thay đổi, nét mặt ngày càng tối sầm, bàn tay nắm lấy tay Tống Hi cũng siết chặt hơn. Quả nhiên, con nhóc này ngày càng tự quyết định mọi việc. Hôm nay dám tự ý xin nghỉ học, biết đâu ngày mai nó sẽ chuyển ra ngoài sống, rồi ngày kia lại từ chối hiến thận.
Nghĩ đến đây, trong mắt mẹ Ninh lóe lên một tia độc ác. Bà mỉm cười kéo Tống Hi vào nhà: “Vậy à, nếu đã nghỉ học thì thôi, giờ tình hình như thế này cũng khó mà tập trung học hành. Đợi phẫu thuật xong, ba mẹ sẽ cho con ra nước ngoài nghỉ ngơi một thời gian. Giờ mẹ đưa con về phòng, chúng ta cùng chọn trường nhé.”
“Được ạ.” Tống Hi dường như không hề cảm nhận được sự cưỡng ép trong cái siết tay của bà, ngoan ngoãn đi theo mẹ Ninh lên lầu.
Mẹ Ninh hỏi: "Tiểu Hoa, hôm nay ở trường con với Ý Trân có xích mích à?"
"Dạ có." Tống Hi ngoan ngoãn trả lời: "Chị ấy gây sự với con, nên con tát chị ấy hai cái."
"Dù thế nào cũng không được đánh người. Ý Trân tính tình hơi khó chịu một chút, nhưng cũng là vì con bé cảm thấy ấm ức trong lòng. Con phải nhường nhịn chị ấy, qua một thời gian nữa sẽ ổn thôi. Mẹ hy vọng hai chị em con có thể hòa thuận, đừng để mẹ buồn lòng." Mẹ Ninh kìm nén cơn giận nói.
"Mẹ, mẹ có biết không, mẹ đã sai rồi." Tống Hi nhìn mẹ Ninh với ánh mắt ngây thơ, "Qua chuyện hôm nay con nhận ra rằng nhường nhịn chẳng có tác dụng gì cả, đánh mới có tác dụng. Trước đây, mỗi khi Ý Trân thấy con là lại động tay động chân, con càng nhịn thì chị ấy càng lấn tới. Nhưng hôm nay, con tát chị ấy hai cái, thế là chị ấy không dám đυ.ng vào con nữa. Nên thực ra, chuyện này dễ giải quyết lắm, chỉ cần đánh cho đến khi Ý Trân sợ con, thì chúng con sẽ hòa thuận ngay.”
"Con…"
"Còn anh nữa, mẹ à." Tống Hi dường như không thấy sắc mặt xanh lét của mẹ Ninh, tiếp tục nói: "Hôm qua con cũng đánh anh ấy một trận, hôm nay thấy anh ấy có vẻ bình thường hơn một chút rồi. Trước đây, mỗi lần anh ấy nhìn con, ánh mắt cứ như bị bệnh thần kinh vậy. Cho nên, sau này con cũng phải thường xuyên đánh anh ấy hơn. Cứ đánh mãi sẽ hết bệnh thôi."
Bất cứ người mẹ nào nghe những lời như thế về con mình ngay trước mặt đều không thể chịu nổi. Mẹ Ninh tức đến đỏ cả cổ, thái dương giật liên hồi, khóe mắt cũng co giật. Sống bao nhiêu năm làm quý bà, bà chưa bao giờ tức giận đến mức này.
May thay, đã đến phòng của Tống Hi, mẹ Ninh lập tức đẩy mạnh cô vào trong, không còn kiềm chế nữa, chỉ tay vào mặt Tống Hi nói: “Được lắm, Ninh Chi! Đây chính là bộ mặt thật của mày phải không? Diễn giỏi quá, mày lừa tao bao năm nay, tao thật sự đã tưởng mày là đứa biết ơn, hiếu thảo!”
“Mẹ à, ý mẹ là con phải để cho Ý Trân và Ninh An đánh đập, mắng chửi con hàng ngày, lúc nào cũng sống trong tủi hổ thì mới gọi là biết ơn đúng không? Thế thì con ra khỏi nhà này thôi, dù sao con cũng đã đủ tuổi trưởng thành rồi.” Tống Hi vừa nói vừa định bước ra khỏi phòng.
Mẹ Ninh liền mạnh tay đẩy cô ngược vào trong với lực rất mạnh, “Tao đúng là nuông chiều mày quá rồi! Ở trong phòng mà suy nghĩ cho kỹ, bao giờ biết sai thì mới được ra ngoài!”
Nói xong, bà đóng sầm cửa lại và khóa luôn từ bên ngoài.
Mẹ Ninh nghe thấy tiếng bước chân của Tống Hi nhanh chóng đi tới kéo cửa vài lần, nhưng cánh cửa không nhúc nhích. Trên mặt mẹ Ninh hiện lên nụ cười hài lòng; cứ ở yên trong đó đi, đến khi bà mở cửa ra, chính là lúc cô lên bàn mổ.
Bên trong phòng trở nên im lặng, mẹ Ninh quay người định rời đi, nhưng bất chợt nghe thấy giọng nói u ám của Tống Hi vang lên từ bên trong: "Mẹ à, nếu mẹ không mở cửa, con sẽ lên mạng nói với mọi người rằng mẹ đang giam giữ con trái phép đấy."
Mẹ Ninh cười khẩy, trong lòng nghĩ con bé ngu ngốc này còn dám dọa bà. Nó không hề nghĩ rằng, với câu nói đó, chẳng ai sẽ đứng về phía nó cả. Tiểu thư giả không chịu rời khỏi nhà hào môn sau khi tiểu thư thật trở về, lại còn dám đánh tiểu thư thật; ai nghe cũng sẽ chửi tiểu thư giả mặt dày vô liêm sỉ.
“Con cứ tự nhiên. Lời mẹ nói con không nghe, nhưng lại đi nghe lời của người trên mạng à? Vậy thì cứ lên mà đăng đi.”
Bên trong phòng lại im bặt.
Mẹ Ninh đi xuống lầu thì thấy quản gia với khuôn mặt tái mét, vội vàng chạy tới.
“Làm gì mà cuống quýt thế, trông chẳng ra sao cả.” Mẹ Ninh đang bực bội, tiện miệng mắng quản gia. Ông đã làm việc ở nhà họ Ninh suốt hai mươi năm, là người đáng tin cậy.
“Bà chủ, bà mau lên mạng xem đi!”
@Truyện dịch bởi Rosie Nguyen