Trong khi đó, mẹ Ninh đang đưa Ninh An đến một bệnh viện tư nhân cao cấp, nơi này có chi phí đắt đỏ, môi trường rộng rãi và tiện nghi. Ở đây, không cần xếp hàng hay tự mình chạy đi làm các thủ tục phức tạp, mọi thứ đều có người phục vụ lo liệu. Quan trọng hơn, không giống như bệnh viện công, chỉ cần có một chút quan hệ, có thể xử lý mọi việc dễ dàng mà không cần qua nhiều quy trình rắc rối. Khi Ninh An đang điều trị, mẹ Ninh hỏi bác sĩ điều trị chính: "Sớm nhất là khi nào có thể phẫu thuật?"
"Bà muốn khi nào?"
"Càng sớm càng tốt, tốt nhất là trong tuần này."
Bác sĩ trả lời: "Nếu đã có sẵn nguồn thận, chúng tôi có thể phẫu thuật trong tuần này. Chúng tôi sẽ sắp xếp ưu tiên, nhưng chi phí sẽ cao hơn một chút."
"Được, được, được." Mẹ Ninh liên tục gật đầu. Gia đình giàu có như họ không quan tâm đến chút tiền này. Tống Hi ngày càng khó kiểm soát, họ chỉ muốn nhanh chóng lấy thận của cô để ghép cho Ninh An, tránh để lâu sẽ phát sinh vấn đề.
"Thực ra, công nghệ về cơ quan nhân tạo hiện nay đã phát triển rất tốt. Mặc dù thận nhân tạo không thể hoàn toàn so sánh với thận thật về chức năng trao đổi chất, nhưng đã đạt được mức độ khá tốt." Bác sĩ một lần nữa nhắc nhở.
Tuy nhiên, mẹ Ninh vẫn kiên quyết từ chối: "Con trai tôi có tình trạng đặc biệt, nếu có thể giải quyết dứt điểm thì tốt nhất. Cứ dùng thận thật, nếu không được thì hãy thay thận nhân tạo sau."
Ai cũng biết thận quan trọng như thế nào đối với nam giới. Dù thận nhân tạo có tốt đến đâu, thì vẫn chỉ là thận nhân tạo. Mẹ Ninh còn trông mong Ninh An cưới vợ, sinh cho bà một đàn cháu, nên trừ khi không còn cách nào khác, bà sẽ không bao giờ từ bỏ quả thận của Tống Hi.
Sau khi hẹn được thời gian phẫu thuật, mẹ Ninh liền vào phòng để chăm sóc Ninh An.
Lúc này, một y tá trẻ bước vào văn phòng, cầm điện thoại trong tay, lén nhìn bóng lưng của mẹ Ninh, rồi ghé sát vào bác sĩ chính và hỏi nhỏ: "Anh ơi, người hiến thận cho bệnh nhân này có phải từng hiến hai lần tủy rồi không?"
"Sao vậy?"
"Thật là như vậy à? Trời ơi, mỗi người chỉ có hai quả thận thôi mà! Nhà giàu như họ, nếu không muốn dùng thận nhân tạo thì tìm nguồn thận khác cũng không khó, sao lại phải lấy từ chính con mình chứ?"
Thận không giống như tủy, dù thế nào cũng có thể phục hồi. Mỗi người chỉ có hai quả thận, bất kể nam hay nữ; mất một quả thì tuy không chết nhưng sẽ để lại những ảnh hưởng không thể hồi phục đối với cơ thể. Ninh gia không phải là không thể tìm được nguồn thận khác.
"Suỵt, đừng lo chuyện nhà người ta." Bác sĩ vỗ nhẹ vào lưng y tá và nói.
Nhà họ Ninh vốn giàu có, chỉ cần trả đủ tiền là bệnh viện có thể sắp xếp ca phẫu thuật nhanh chóng cho họ. Thế nhưng, ghép tạng là một chuyện lớn, nếu xảy ra phản ứng đào thải thì mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ. Cha mẹ Ninh yêu thương con trai mình hết mực; ngay cả thận nhân tạo họ cũng không dám dùng, thì làm sao có thể để con mình mạo hiểm? Vì vậy, phương án an toàn nhất vẫn là sử dụng thận của Tống Hi, người đã hiến tủy cho Ninh An hai lần và có sự tương thích hoàn hảo với cậu ta.
Không phải con ruột, dĩ nhiên họ chẳng mảy may thương xót.
...
Ở một nơi khác xa xôi trên vùng biển quốc tế của Đại Dương Trella.
Trên mặt biển bao la, một lỗ hổng không gian đã mở ra, hòa nhập với thế giới này và một vài hòn đảo lặng lẽ xuất hiện. Những hòn đảo này được sắp xếp thành một vòng tròn độc đáo, với hòn đảo lớn nhất nằm ở trung tâm. Trên hòn đảo ấy là một thành phố lớn với các tòa nhà cao tầng bằng thép. Ngoài những con đường trải dài trên mặt đất, còn có vô số ống dẫn trong suốt vắt ngang bầu trời. Bên trong các ống dẫn này, những chiếc xe hơi như đang lơ lửng giữa không trung, di chuyển nhanh chóng theo tuyến cố định.
Từ hòn đảo trung tâm, các cây cầu kéo dài ra bên ngoài, kết nối với những hòn đảo khác, mỗi hòn đảo lại mang một phong hoàn toàn khác biệt. Ở phía bên trái là một khu rừng nguyên sinh xanh mướt, cây cối um tùm, với những ngọn núi xa xa được bao phủ trong làn sương mù, thỉnh thoảng vang lên tiếng gầm của loài thú dữ. Ở phía bên phải là hòn đảo ẩm thực đầy màu sắc, lãng mạn như trong truyện tranh, tạo nên một cảnh tượng huyền diệu đến bất ngờ. Thậm chí những đám mây trên cao còn giống như kẹo bông gòn màu hồng, đang trút xuống cơn mưa kẹo ngọt. Kế bên đó là một hòn đảo âm u và rùng rợn, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ gợi lên hình ảnh ma quái, linh hồn và những điều đáng sợ. Xa hơn nữa là những hòn đảo khác.
Tất cả những hòn đảo này hợp lại tạo thành một vương quốc.
Lúc này, trên hòn đảo trung tâm, trong hoàng cung ở đế đô.
Các tinh anh thuộc Bộ Quốc phòng và Cục An ninh Thông tin đang mặc tây trang giày da, khẩn trương thao tác trên quang não* của mình. Họ làm việc với tốc độ chóng mặt, thu thập và sàng lọc các loại tin tức từ khắp nơi trên thế giới.
*Chú thích: Quang não là một thuật ngữ thường được sử dụng trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng của Trung Quốc, chỉ loại máy tính tiên tiến, có khả năng xử lý thông tin cực nhanh và sử dụng công nghệ cao.
Phương pháp thu thập tin tức rất đơn giản nhưng thô bạo: họ trực tiếp sử dụng mạng để gom lại thông tin từ hơn bốn trăm quốc gia và khu vực trên thế giới, sau đó loại bỏ những dữ liệu không cần thiết. Như vậy, từ hơn bốn trăm quốc gia và vùng lãnh thổ trên chín châu bảy biển của thế giới này, vô số thông tin ồ ạt đổ về phía họ. Nếu có thể nhìn thấy bằng mắt thường, có lẽ cảnh tượng sẽ là bụi khói cuồn cuộn tràn ngập trời đất, ào ào đổ về các hòn đảo này, sau đó bị những chiếc máy tính nhỏ bé liên tục hấp thụ vào bên trong.
Khối lượng công việc khổng lồ, với những thông tin lặt vặt có thể ẩn chứa những sự kiện lớn. May mắn thay, họ có công nghệ tiên tiến và đội ngũ nhân viên xuất sắc.
“Có một tin tốt, thưa Nhϊếp Chính Vương điện hạ,” Bộ trưởng Quốc phòng nói với người đàn ông ngồi bên cạnh ngai vàng. “Mặc dù vẫn chưa hoàn thành sàng lọc do lượng thông tin quá lớn, nhưng chúng tôi đã xác định rằng trình độ phát triển công nghệ của thế giới này thấp hơn nhiều so với chúng ta. Có vẻ như chúng ta không cần phải ẩn mình thêm một thời gian nữa, mà có thể bắt đầu chuẩn bị công bố sự tồn tại của mình với thế giới này.”
Một quốc gia đột ngột xuất hiện từ một thế giới khác chắc chắn sẽ gây ra những tranh chấp khi lọt vào tầm mắt của các chính phủ trong thế giới này. Bởi vì, chỉ cần có đủ lợi ích, việc xâm chiếm và chinh phục không gian thời gian cũng không phải là điều không thể đối với những cường quốc thiếu liêm sỉ. Đặc biệt, hòn đảo của họ chứa đựng vô số kho báu vô giá; chẳng hạn như chỉ cần nhắc đến đảo Kỷ Jura với những con khủng long và các loài thực vật đã tuyệt chủng, giá trị của nó đã là vô hạn.
Việc thu thập thông tin nhằm giúp họ xác định con đường tương lai: liệu có nên công khai tuyên bố sự tồn tại của mình hay lén lút phát triển và xây dựng mối quan hệ với những cường quốc đáng tin cậy để nhận được sự che chở?
Họ không mong muốn mình yếu kém đến mức Nữ hoàng phải đóng cánh cửa không gian này lại, rồi chỉ có thể sống mòn trong vũ trụ nhỏ hẹp do Nữ hoàng tạo ra.
Nhưng đoán xem? Công nghệ của họ vượt trội hơn thế giới này!
Vũ khí là yếu tố quan trọng nhất để một quốc gia nhận được sự tôn trọng từ các quốc gia khác. Và may mắn thay, họ sở hữu những loại vũ khí mạnh hơn cả những gì được coi là mạnh nhất trong thế giới này, và hoàn toàn có khả năng phòng thủ trước những cuộc tấn công từ những vũ khí đó.
“Chúng ta hoàn toàn có thể tuyên bố sự tồn tại của mình! Chúng ta sẽ đón chào Nữ Hoàng trở về với sự trang trọng nhất, để mọi người trên thế giới này đều được chiêm ngưỡng thần thái của người!” Các đại thần bắt đầu hứng khởi.
Nhϊếp Chính Vương lạnh lùng nhìn họ. “Có tìm thấy tung tích của Nữ Hoàng chưa?”
“Dạ... vẫn chưa.” Họ vẫn đang trong giai đoạn thu thập thông tin từ thế giới kia.
“Làm việc mà bước quá dài thì dễ bị trượt chân đấy.” Nhϊếp Chính Vương nghiêm nghị nói.
Các đại thần cúi đầu, chẳng qua họ chỉ quá phấn khích mà thôi. Đã rất lâu rồi họ chưa gặp lại Nữ hoàng, vị nữ thần trong lòng họ. Họ đều yêu quý Nữ hoàng!
Mặc dù Nhϊếp Chính Vương vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng quầng thâm dưới mắt đã tiết lộ sự thật rằng anh đã không ngủ suốt đêm.
“Đừng vội vàng tuyên bố, hãy tìm ra tung tích của Nữ Hoàng, đảm bảo an toàn cho người trước đã.”
“Vâng!”
Họ lập tức quay lại thúc giục bộ phận thu thập thông tin. Không cần phải thu thập thông tin quá chi tiết, chỉ cần nắm được tình hình chung là đủ. Những điều bí mật, mờ ám không cần thiết phải thu thập; công nghệ của họ đã nghiền nát mọi thứ, không cần phải sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu. Họ vẫn muốn làm người hàng xóm thân thiện trong thời không này.
@Truyện dịch bởi Rosie Nguyen