“Ninh Chi!”
Tống Hi dừng bước, quay đầu nhìn về phía người vừa gọi.
Trường Hoa Linh Thanh Đình có đồng phục thống nhất nhưng mỗi người mặc đều mang lại cảm giác khác nhau. Trước đây, Ninh Chi mặc trông mỏng manh, yếu đuối như một bông hoa nhỏ lung lay trước gió, có thể bị gãy bất cứ lúc nào. Còn bây giờ, Tống Hi lại giống như một đóa hồng mạnh mẽ, kiêu hãnh, rực rỡ và sắc sảo. So với Ninh Ý Trân, người thật sự lớn lên trong một gia đình giàu có, Tống Hi thậm chí còn toát ra khí chất cao quý và quý tộc hơn. Khóe miệng Tống Hi khẽ nhếch lên, nở một nụ cười đầy chế giễu.
"Biểu cảm của cô là ý gì ?" Vừa thấy nét mặt của Tống Hi, Ninh Ý Trân lập tức cảm thấy lửa giận bùng lên trong lòng.
"Có chuyện gì?" Tống Hi hỏi, giọng điệu thờ ơ.
Ninh Ý Trân càng không thể kiềm chế được cơn giận: “Cô đang cố tình làm ngơ tôi à?”
"Nếu không có gì thì tôi đi đây." Tống Hi chẳng buồn để tâm, chuẩn bị quay đi.
Ninh Ý Trân vẫn không hay biết gì về việc làm của cha mẹ mình. Mặc dù từ nhỏ đến lớn, cha mẹ Ninh đối xử với cô không khác gì con ruột, muốn gì được nấy, nhưng cô vẫn tin chắc rằng Tống Hi đã nhận được nhiều thứ hơn mình. Đặc biệt là Ninh Ý Trân luôn thích Lộ Phỉ Sơ, nhưng Tống Hi lại chiếm giữ vị trí vốn thuộc về cô ta — vị trí vợ chưa cưới của Lộ Phỉ Sơ.Hiện tại, Tống Hi vẫn chưa chịu rời khỏi nhà họ Ninh, điều này càng khiến Ninh Ý Trân khinh thường và căm ghét cô. Cô ta cho rằng Tống Hi phải quỳ rạp dưới chân mình, van xin tha thứ và để mặc cô ta giẫm đạp.
Khi sự thật bị phơi bày, Ninh Chi trước đây luôn nhìn Ninh Ý Trân với ánh mắt đầy áy náy, mặc cho cô ta đối xử thế nào cũng không dám phản kháng. Nhưng giờ đây, Tống Hi lại tỏ ra hoàn toàn khác, khiến Ninh Ý Trân tức giận đến mức không thể kiểm soát.
Tống Hi vừa bước lên bậc thang của tòa nhà văn phòng thì đột nhiên bị kéo mạnh lại, cả người xoay ngược.
"Chát!" Một cái tát lao thẳng tới.
Mặc dù Tống Hi nhanh chóng né tránh, nhưng móng tay dài nhọn của Ninh Ý Trân vẫn kịp cào qua má cô, để lại một vệt bỏng rát. Cô đưa tay lên sờ, cảm nhận vết cào, ánh mắt lạnh lẽo dần trở nên đáng sợ khi nhìn Ninh Ý Trân.
Trong khi đó, Ninh Ý Trân bị cơn giận làm mờ đi lý trí, không hề nhận ra mối nguy hiểm đang tới gần. Cô ta vẫn kéo lấy áo Tống Hi, đe dọa: “Cô còn dám tránh! Tôi đã nói là không cho cô bước vào Hoa Linh Thanh Đình nửa bước! Cô nghĩ mình là ai? Cô có xứng được học ở đây không? Cô thật sự không biết tại sao Hoa Linh Thanh Đình muốn đuổi học cô à? Hãy có chút liêm sỉ! Nếu cô còn không chịu tỉnh ngộ, tôi sẽ giúp cô tỉnh!"
Nguyên nhân mà trường Hoa Linh Thanh Đình muốn đuổi Tống Hi, rất nhiều người đều biết. Trường này luôn tự hào về danh tiếng quý tộc của mình, chỉ tuyển những học sinh mà họ cho là "có dòng dõi tốt". Thế nào là dòng dõi tốt? Chính là phải có gia thế, và ít nhất phải là con cái của những gia đình giàu có qua hai thế hệ mới có thể nhập học.
Ninh Ý Trân cũng từng muốn vào trường này, nhưng thời điểm đó, thân phận của cô ta không cho phép. Do đó, Ninh gia phải thừa nhận chuyện nhận nhầm con để đảm bảo cho cô ta được vào học, và rồi tin đồn lan truyền khắp nơi.
“Cô còn dám nhìn tôi bằng ánh mắt đó?” Ninh Ý Trân bị ánh mắt của Tống Hi dọa cho sững lại một chút, nhưng sau đó càng giận hơn, giơ tay định tát thêm lần nữa.
"Chát!" Tống Hi bắt lấy tay Ninh ý Trân và tát trả lại cô ta.
Sức của Tống Hi lớn hơn Ninh Ý Trân rất nhiều. Chỉ một cái tát, máu đã rỉ ra từ mũi và khóe miệng của Ninh Ý Trân, tai cô ta ù đi, còn đầu óc thì choáng váng.
Ninh Ý Trân ngơ ngác, khó tin nhìn Tống Hi, "Cô…"
"Chát!". Một cái tát khác khiến lỗ mũi và khóe miệng của cô ta lại rỉ máu.
Tống Hi nhìn trái phải, gật đầu hài lòng, rồi nói: “Đối xứng rồi.”
Cả đời Ninh Chi phải chịu nhiều bi kịch, mà nguyên nhân chính là cặp vợ chồng bất nhân nhà họ Ninh, rồi đến Lộ Phỉ Sơ. Ninh Ý Trân, dù là nhân vật phản diện ác độc, nhưng chỉ đứng ở vị trí thứ ba. Rất nhiều chuyện, nếu không có hai người kia, cô ta chẳng làm được gì, nên Tống Hi không muốn bận tâm đến cô ta.
Nhưng Ninh Ý Trân lại cố tình tìm đến gây sự, vậy thì Tống Hi đành "chiều" cô ta thôi.
"Ninh Chi!" Một giọng nói lạnh lùng xen vào.
Ninh Ý Trân quay đầu, nước mắt ngay lập tức rơi xuống, thể hiện vẻ yếu đuối, “A Sơ.”
Lộ Phỉ Sơ tiến tới, liếc nhìn mặt Ninh Ý Trân rồi nhìn sang Tống Hi. Trên má Tống Hi có một vệt xước rõ ràng do móng tay của Ninh Ý Trân cào qua, không phải vì Ninh Ý Trân có sức mạnh gì, mà do da Tống Hi trắng mịn, chỉ cần một chút lực cũng dễ để lại dấu vết.
Nhưng Lộ Phỉ Sơ làm như không thấy, lạnh lùng ra lệnh: "Ninh Chi, xin lỗi."
Không thể phủ nhận, Lộ Phỉ Sơ có ngoại hình vô cùng ưu tú, nếu không anh ta đã chẳng thể nổi tiếng từ khi mới mười tuổi, rồi tiếp tục duy trì độ hot suốt mười năm qua. Rất nhiều cô gái đã phát cuồng vì anh ta.
Nhưng anh ta có một tính cách méo mó, đặc trưng của nam chính trong các quyển tiểu thuyết. Một tuổi thơ bất hạnh đã khiến anh ta trở nên lệch lạc, biếи ŧɦái. Anh ta giúp đỡ Ninh Ý Trân không phải vì thích cô ta, mà vì anh ta luôn muốn cảm nhận tình yêu của Tống Hi dành cho mình, muốn thể hiện quyền kiểm soát và uy quyền của mình đối với cô, mọi lúc mọi nơi.
Tới khi tương lai Tống Hi bị anh ta tổn thương đến mức không còn cảm xúc, lúc đó anh ta mới nhận ra rằng mình đã yêu Tống Hi từ thuở bé, yêu đến điên cuồng.
Tình yêu này thật quý giá, để xem ai muốn nhận nó. Ha ha.
Tống Hi quay lưng bỏ đi.
Huyệt thái dương của Lộ Phỉ Sơ giật nảy, khuôn mặt càng thêm lạnh lẽo như băng. Giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau: "Ninh Chi, không xin lỗi thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Vừa đi, Tống Hi vừa giơ cánh tay lên, gửi đến Lộ Phỉ Sơ một "cử chỉ thân thiện quốc tế." *
Mắt Ninh Ý Trân như muốn rớt ra ngoài vì kinh ngạc.
"… Ninh Chi điên rồi à? Hay đây là chiêu mới để thu hút sự chú ý của cậu?" Tô Diệu vừa bước tới, trông thấy hành động của Tống Hi liền kinh ngạc thốt lên.
*Chú thích: Cụm từ "cử chỉ thân thiện quốc tế” ám chỉ đến "ngón tay thối" thường được dùng để chỉ cử chỉ khi người ta giơ ngón tay giữa lên như một cách thể hiện sự bất bình, phẫn nộ, xúc phạm hoặc khinh bỉ. Dùng cụm từ "cử chỉ thân thiện quốc tế" nhằm nhấn mạnh sự đối lập giữa hành động và cách diễn đạt.
@Truyện dịch bởi Rosie Nguyen