Trong giây lát, Liễu Tương liền nghĩ đến hình ảnh của một con mèo.
Một con mèo kiêu ngạo, vẫy đuôi một cách tự hào, đứng trên cao mà khinh thường nhìn xuống, trong mắt chỉ chứa đựng sự cô độc, nhưng lại khiến người ta khao khát không yên, chỉ muốn dâng hết mọi thứ đẹp đẽ trên đời đến trước nó, cầu mong một khoảnh khắc vuốt ve ấm áp.
Tim Liễu Tương bắt đầu đập thình thịch.
Nàng đưa tay lên ngực, cảm nhận nhịp tim mình đập mãnh liệt như chưa từng có.
Đây là người đẹp nhất mà nàng từng gặp, không có ai hơn y.
Nàng nghĩ, trên đời này chắc chắn không có ai đẹp hơn, hợp ý nàng hơn người này.
Phu quân của nàng phải là người có nhan sắc tuyệt trần như thế này, và quan trọng là người đó không phải Thái tử hay Nhị hoàng tử, nàng hoàn toàn có thể muốn người này!
Ngay lúc đó, nàng nhìn thấy một nữ tử tiến về phía người ấy, đôi mắt vốn đặt lên người nàng liền lạnh nhạt chuyển sang người nữ tử kia, khiến nàng bỗng chốc cảm thấy mất mát và lo lắng.
Liễu Tương đột nhiên đứng phắt dậy.
Cơn say làm khuếch đại ham muốn, cũng như khuếch đại cả sự chiếm hữu vô lý.
Nàng muốn tiến lại gần y, muốn có toàn bộ sự chú ý của y, và còn muốn giấu y đi, để y chỉ có thể nhìn nàng.
Tạ Hành nhìn nữ tử quý tộc trước mặt, đôi môi mỏng khẽ mở: “Cô có chuyện gì?”
Nữ tử đó nắm chặt ly rượu trong tay, hai má hơi đỏ, trong ánh mắt là sự e lệ. Nàng đã phải gom hết can đảm mới tiến đến để kính rượu, nhưng dưới ánh nhìn lạnh lùng của y, nàng ta lại không thể thốt ra được lời nào.
Trong mắt Tạ Hành, dần xuất hiện vẻ không kiên nhẫn.
Tạ Đạm nhìn qua nữ tử đang lo lắng, nâng ly rượu lên: “Thanh Thù.”
Nữ tử đó chính là Nguyễn Thanh Thù, biểu muội của Tạ Đạm. Nàng biết Tạ Đạm đang giúp nàng giải vây, nhưng vẫn không cam lòng nhìn về phía Tạ Hành, thấy y không có chút ý định cầm ly rượu, nàng mới cắn môi bước tới trước mặt Tạ Đạm: “Thanh Thù kính biểu ca một ly.”
Tạ Đạm khẽ đáp, ngửa đầu uống cạn ly rượu.
Chuyện xảy ra ngay sau đó mới thực sự là một biến cố.
Mọi người chỉ thấy bóng dáng trước mắt chợt lóe, khi kịp phản ứng lại thì đã thấy có một người ngồi trong lòng Tạ Hành.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Trọng Vân đứng cách đó vài bước không kịp phản ứng. Hắn thấy Liễu Tương bước tới, nhưng hắn nghĩ nàng chỉ đến để chào hỏi, hoàn toàn không ngờ rằng nàng sẽ đi thẳng đến chỗ Tạ Hành và nhanh chóng ngồi xuống đùi y.
Còn Tạ Đạm đứng gần đó, nếu không vì cùng uống rượu với Nguyễn Thanh Thù, có lẽ hắn đã kịp ngăn cản. Nhưng không có "nếu" trong tình huống này.
Cả Tạ Đạm và Nguyễn Thanh Thù đều sững sờ, ánh mắt như bị ghim vào người đang ngồi trong lòng Tạ Hành.
Liễu Tương ngồi lên đùi Tạ Hành, hai tay quàng quanh cổ y, còn ngẩng đầu nhìn Nguyễn Thanh Thù, ánh mắt đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Nguyễn Thanh Thù tức giận đến mức ngực phập phồng không yên, nghiến răng ken két.
Tạ Thiệu đang đối rượu cùng thần tử vừa tới kính rượu hắn, nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh, hắn theo ánh nhìn đầy sửng sốt của mọi người mà nhìn qua, và ngay cả một Thái tử điềm tĩnh như Tạ Thiệu lúc này cũng không khỏi ngạc nhiên.
Người nhà Kiều gia đều hít sâu một hơi, Kiều phu nhân thậm chí còn đứng bật dậy, mắt tràn đầy lo lắng nhìn Liễu Tương, tay Kiều Nguyệt Thù run lên, làm rơi ly rượu xuống đất, nhưng trong tình cảnh này, tiếng vỡ của ly rượu đã trở nên quá nhỏ bé.
Còn gương mặt Tạ Hành thì càng đen hơn.
Y nhìn nữ tử to gan lớn mật trong lòng mình, không biết có phải vì quá tức giận hay không, mà trong giây lát y bỗng cảm thấy trống rỗng, không kịp đẩy nàng ra.
“Cô… cô thật to gan!”
Nguyễn Thanh Thù giận run cả giọng, nhưng e ngại thân phận của Liễu Tương, nàng không dám bước lên kéo nàng ra, chỉ có thể hét: “Sao cô lại vô liêm sỉ như vậy, còn không mau đứng dậy!”
Trong mắt Liễu Tương, hành động này giống như đang muốn cướp đi mỹ nam của nàng.
Nàng nhíu mày, nhanh chóng rút ra một đôi vòng bạc từ trong người, cạch một tiếng khóa tay nàng và Tạ Hành lại với nhau. Nàng ngẩng đầu lên nhếch cằm, kiêu ngạo tuyên bố chủ quyền: “Của ta!”
Xung quanh lại rơi vào sự im lặng.
Ánh mắt Tạ Đạm chùng xuống, nhanh chóng liếc nhìn Tạ Hành.
A Hành và Liễu Tương quen biết nhau sao?
Nhưng hắn nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ đó.
Dựa vào những gì hắn biết về Tạ Hành, y im lặng lúc này không phải vì chiều theo Liễu Tương, mà là vì y đang quá giận.
Còn Nguyễn Thanh Thù thì không thể tin nổi, đôi mắt trừng to: “Cô… cô vừa nói gì?”
Nàng điên rồi! Nhất định là nàng điên rồi!
Nàng có biết người này là ai không?!
Kiều Tướng Niên đang bước tới cũng phải khựng lại, đôi môi mím chặt, trong mắt lóe lên sự nghi ngờ giống như Tạ Đạm.
Chiêu Chiêu và Tạ Hành quen biết nhau ư?
Không, không thể nào. Hôm qua Chiêu Chiêu còn nói nàng chưa từng gặp Tạ Hành, chuyện này rốt cuộc là thế nào?