Lúc này Kiều nhị gia dò hỏi: "Nếu Chiêu Chiêu đã có hôn ước, có lẽ sẽ có cơ hội xoay chuyển."
Ánh mắt Liễu Thanh Dương chợt sáng lên, nhưng rồi lại ảm đạm.
Ông kể sơ qua chuyện hai đứa nhỏ trốn hôn và bị lạc vào ổ cướp: "Chúng chỉ có tình huynh muội, hai đứa nó đều bướng bỉnh, gượng ép sẽ hỏng chuyện."
Kiều đại gia im lặng hồi lâu, rồi đột nhiên nhìn về phía Kiều Tướng Niên.
Kiều Tướng Niên cảm nhận được ánh mắt của ông, đôi môi khẽ mím lại.
Những người khác cũng lập tức hiểu ra, Kiều Hữu Niên trợn tròn mắt: "Phụ thân, người không định gả Chiêu biểu muội cho đại ca đấy chứ?"
Liễu Thanh Dương trầm tư nhìn Kiều Tướng Niên.
Thật ra, Kiều Tướng Niên không nằm trong danh sách lựa chọn của ông, bởi vì ông quá hiểu con gái mình. Nàng không thể sống trong bầu không khí khép kín của gia đình thế gia, càng không thể làm chủ mẫu của một gia tộc lớn, nhưng...
Ánh mắt của Liễu Thanh Dương từ từ dời sang Kiều Hữu Niên.
Là con thứ, trách nhiệm của hắn sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Những người khác thấy ánh mắt của Liễu Thanh Dương cũng đều nhìn về phía Kiều Hữu Niên.
Kiều Hữu Niên vốn đang cười cợt chuyện của ca ca, không ngờ chớp mắt mọi chuyện lại đổ lên đầu mình. Hắn lập tức lắp bắp: "Không, ta, ta không được đâu, ta vẫn còn là trẻ con! Ta chưa thể thành thân được!"
Hắn còn chưa chơi chán, làm sao có thể chịu trói buộc bởi hôn nhân!
Nghe đến đây, thậm chí Kiều nhị gia cũng không chịu nổi nữa, nhíu mày nói: "Con đã đến tuổi thành niên rồi, con nhà người ta bằng tuổi con đã có con cái chạy khắp nơi rồi!"
Kiều Hữu Niên nhìn Kiều nhị gia đầy nước mắt: "Nhị thúc đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa."
"Chuyện này cứ quyết định vậy đi."
Kiều đại gia nói dứt khoát.
Đôi mắt Kiều Hữu Niên mở to đầy kinh hãi, giọng run rẩy cao vυ't: "Quyết định? Chỉ như vậy là xong sao? Sao có thể như vậy được, dù không cần để ý đến ý kiến của con thì cũng phải hỏi thử ý của biểu muội chứ! Nhỡ Chiêu Chiêu không đồng ý, chúng ta cũng có thể bỏ trốn, ta có thể trốn cùng Tống… Tống gì nhỉ, cũng có thể đưa Chiêu Chiêu vào ổ cướp!"
Kiều đại gia lạnh lùng nhìn hắn.
Nếu là thường ngày thì Kiều Hữu Niên đã rút lui từ lâu, nhưng hôm nay, vì hạnh phúc của mình, hắn cứng rắn hơn một chút, ưỡn cổ nói: "Ta còn có thể trốn vào ổ ăn mày, dẫn Chiêu Chiêu đi ăn xin."
Càng nói càng lạc đề.
Liễu Thanh Dương quay đi, nếu để con gái vào tay một kẻ như vậy, ông thà cố gắng giành lấy ngôi vị hoàng hậu còn hơn.
Kiều đại gia nhìn hắn với ánh mắt đầy bất mãn, rồi gọi tâm phúc đến, thì thầm vài câu, tâm phúc nhìn sang Kiều Hữu Niên, hắn nhìn lại với ánh mắt đầy mong đợi, nhưng không hiểu điều gì đang diễn ra. Sau đó người tâm phúc khẽ gật đầu rồi đi.
Kiều đại gia nói với Liễu Thanh Dương: "Vẫn còn dạy dỗ được."
Kiều nhị gia bổ sung: "Thằng bé này rất lương thiện, đánh thêm vài lần là xong thôi."
Liễu Thanh Dương: "……"
Kiều Hữu Niên: "……"
Kiều Hữu Niên oán hận liếc nhìn Kiều Tướng Niên.
Biết thế lúc nãy hắn đã ngậm miệng lại, quyết không xem chuyện của ca ca như trò vui.
Khóe miệng Kiều Tướng Niên khẽ nhếch lên.
Kiều Hữu Niên lập tức nổi giận: "Huynh còn cười nhạo ta!"
Mọi người nghe thấy, liền quay sang nhìn Kiều Tướng Niên, nhưng thấy hắn chỉ thản nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo sự lạnh lùng và chút băng giá, nào có nửa phần giống người vừa cười.
Mọi người lại đưa mắt nhìn Kiều Hữu Niên, rồi mang theo vẻ mặt phức tạp, xen lẫn chút khó chịu và nuông chiều quay đi, làm ngơ như không thấy gì.
Như thể đang nói rằng, trẻ con trong nhà mình nhõng nhẽo chút thì sao, chẳng lẽ lại không cần?
Kiều Hữu Niên: "……"
Hắn nắm chặt tay, nghiến răng ken két: Kiều Tướng Niên!
***
Trên lầu các ở hậu hoa viên, hai vị phu nhân đang cùng các tiểu thư thưởng trà ngắm hoa.
Ngồi gần lan can, toàn bộ cảnh xuân trong vườn đều được thu vào tầm mắt, hương trà thơm ngát, thời tiết thật dễ chịu. Đối với Liễu Tương, người đã quen sống giữa sa mạc mênh mông đầy cát, thì đây quả là những ngày tháng tựa như thần tiên.
Nàng ngồi ngay ngắn trên ghế, tay cầm tách trà, đôi mắt sáng rực nhìn chăm chú vào các loài hoa trong vườn, lòng thầm nghĩ sau khi về phủ sẽ mua ít hoa về trồng trong vườn, nếu có thể trồng được ở biên cương thì càng tốt.
Nàng say sưa ngắm nhìn, trong khi Thôi thị và Tần thị thì thấy thương cảm cho nàng.
Năm Tần thị về làm dâu, chính là lúc Kiều Uyển Du xuất giá.
Bà thực lòng rất quý mến người em dâu hiền lành và trong sáng, nhìn nàng yếu đuối chịu đựng bao đau đớn bệnh tật, bà đã không biết bao nhiêu lần lén lau nước mắt. Nếu em dâu còn sống, thì đứa trẻ này cũng đâu phải tới nơi đất cằn sỏi đá đó, đến mức ngay cả những loài hoa tầm thường cũng thấy hiếm lạ.
Dù sao đi nữa, đứa trẻ này lớn lên được như hôm nay, không thể không nhắc tới công lao của Dương thị. Dù về tính cách hay ngoại hình, đều có thể thấy Dương thị đã bỏ ra không ít công sức.