Phu Quân Ta Ngọt Ngào Nhất Thế Gian

Chương 10: Mẫu thân của Liễu Tương

"Mẫu thân cháu được chôn cất ở đâu?" Liễu Tương hỏi.

Quản gia già đáp: "Phu nhân được an táng ở phần mộ tổ tiên nhà họ Liễu, nằm cạnh chùa Thừa Phúc trên sườn núi. Đó là mảnh đất phong thủy mà hoàng đế khai quốc tặng cho nhà họ Liễu. Hôm nay trời đã tối, tiểu thư nên đi vào sáng mai thì tốt hơn."

Liễu Tương gật đầu đồng ý.

Trên đường đi, quản gia kể cho nàng nghe một số câu chuyện về Liễu phu nhân, Liễu Tương lắng nghe rất chăm chú. Không lâu sau, cả nhóm người đã đến từ đường.

Liễu Tương và Tống Trường Sách cùng thắp hương cúng bái.

Liễu Tương chưa đầy nửa tuổi thì mẫu thân nàng đã qua đời, nên nàng không có chút ký ức nào về mẫu thân.

Hồi nhỏ, thấy đứa trẻ khác có mẫu thân, nàng liền chạy về hỏi phụ thân mẫu thân mình đâu. Mỗi lần như vậy, phụ thân nàng đều rơi nước mắt. Hàng năm, cứ đến mùa thu đông, phụ thân nàng lại bày hương nến trước linh vị của mẫu thân, bảo nàng cúng bái. Dần dần, nàng hiểu ra mọi chuyện và không hỏi thêm gì nữa.

Mặc dù rất muốn biết mẫu thân là người như thế nào, nhưng nàng không dám hỏi thêm vì sợ khiến phụ thân đau lòng.

Sau khi ra khỏi từ đường, Liễu Tương không nhịn được hỏi: "Liễu gia gia, phụ thân cháu nói mẫu thân cháu mất vì bị bệnh."

Quản gia già thở dài, gật đầu: "Ừm."

"Phu nhân và tướng quân là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu nặng. Phu nhân từ nhỏ sức khỏe đã yếu ớt, đại phu từng nói bà không sống quá tuổi hai mươi. Đừng thấy tướng quân thường thô lỗ mà lầm, những chuyện liên quan đến phu nhân, tướng quân không bao giờ qua loa. Năm phu nhân mười tám tuổi, tướng quân hạ lễ cầu hôn. Một năm sau tiểu thư ra đời, nhưng bệnh tình của phu nhân ngày càng nghiêm trọng."

"Sau khi sinh tiểu thư, không lâu sau phu nhân qua đời, chỉ còn một tháng nữa là đến sinh nhật tuổi hai mươi."

Nói đến đây, quản gia già vươn tay lau nước mắt.

"Tướng quân không chịu nổi cú sốc này nên mới dẫn tiểu thư rời khỏi kinh thành. Tiểu thư đừng trách tướng quân. Ở trong phủ này, kinh thành này, nơi nào cũng có bóng dáng phu nhân, tướng quân không sống nổi ở đây nữa."

Liễu Tương cảm thấy lòng mình như bị kim châm, khóe mắt nàng dần đỏ lên: "Cháu chưa bao giờ trách phụ thân."

Quản gia già thở dài, vỗ nhẹ lên tay nàng: "Tiểu thư thật hiếu thảo."

"Ta đi chuẩn bị đồ dùng cho ngày mai tiểu thư đến viếng mộ tổ Liễu gia, tiểu thư nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai để Xuân Vọng dẫn đường cho tiểu thư lên núi."

Liễu Tương biết Xuân Vọng mà quản gia nhắc đến là cháu trai thứ hai của ông, con trai Liễu thúc, bèn nói: "Liễu gia gia không cần lo lắng, cháu tự chuẩn bị được rồi."

Quản gia già đáp: "Tiểu thư chê lão nô già rồi vô dụng phải không? Tiểu thư cứ yên tâm, lão nô đây vẫn khỏe lắm. Đây là lần đầu tiểu thư đến viếng mộ phu nhân, ta phải chuẩn bị mọi thứ chu đáo."

Nghe vậy, Liễu Tương không thể từ chối, đành nói: "Vậy xin làm phiền Liễu gia gia."

Tiễn quản gia đi, Liễu Tương quay lại nhìn về phía từ đường, không biết đang nghĩ gì.

Tống Trường Sách tiến đến an ủi: "Phu nhân biết tiểu thư đã trở về, chắc chắn người sẽ rất vui."

Liễu Tương nghẹn ngào đáp một tiếng.

Đây là lần đầu tiên nàng biết rằng, hóa ra mối nhân duyên giữa mẫu thân và phụ thân nàng lại sâu đậm như vậy. Nàng không khỏi tự hỏi, không biết phụ thân đã sống những năm qua như thế nào.

"Ta từng thấy dáng vẻ của mẫu thân."

Liễu Tương khẽ nói: "Có lần quân địch đột kích, phụ thân đi vội nên chưa kịp cất bức họa. Mẫu thân rất đẹp, là người đẹp nhất mà ta từng gặp."

Tống Trường Sách nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng, an ủi trong im lặng một lúc rồi nói: "Ngày mai ta sẽ cùng cô đi viếng phu nhân."

Liễu Tương: "Ừm."

Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng rõ, Liễu Tương và Tống Trường Sách đã tắm rửa thay y phục, mang theo hương nến lên đường đến chùa Thừa Phúc.

Phần mộ tổ tiên Liễu gia nằm ở chùa Thừa Phúc trên sườn núi, đến chân núi họ phải đi bộ lên. Liễu Xuân Vọng đi trước dẫn đường: "Mỗi dịp lễ tết, ông nội đều dẫn tiểu nhân đến mộ tổ thắp hương. Đường không quá hoang vu nhưng đoạn đường nhỏ lát nữa sẽ hơi khó đi, tiểu thư cẩn thận nhé."

Liễu Tương: "Được."

Khi bước vào con đường nhỏ, Tống Trường Sách kéo Liễu Tương ra sau lưng: "Sương nặng, tiểu thư đi sau ta."

Liễu Tương không tranh cãi, bước theo sau lưng hắn.

Đi khoảng nửa canh giờ, cuối cùng họ cũng đến phần mộ tổ tiên nhà họ Liễu.

Liễu Tương thắp hương cho từng ngôi mộ, cuối cùng quỳ trước mộ của Liễu phu nhân.

Nàng nhìn những dòng chữ trên bia mộ, cảm thấy vừa xa lạ vừa thân thuộc.

Cái tên đầu tiên mà nàng học viết chính là tên của mẫu thân nàng, Kiều Uyển Du.

Sau khi nàng biết viết, phụ thân không dạy thêm nữa, cũng rất ít khi nhắc đến mẫu thân.

Không biết từ lúc nào trời bắt đầu lất phất mưa, Liễu Xuân Vọng ngẩng đầu nhìn trời rồi nói: "Xem ra lát nữa sẽ có mưa lớn, cách đây không xa có một căn nhà trống, trước ấy nơi đó là miếu Thành Hoàng vì miếu đã chuyển lên núi nên nơi này bị người ta bỏ hoang. Chúng ta qua đó tránh mưa nhé?"

"Được." Liễu Tương đồng ý.