Phu Quân Ta Ngọt Ngào Nhất Thế Gian

Chương 2: Gia gia ngươi đánh đấy, thì sao ?

Thiếu niên nghe vậy thì nhìn thư sinh đầy ẩn ý.

Hắn nhận ra bọn họ cưỡi ngựa chiến.

Nàng ồ lên một tiếng: “Huynh cũng đến Ngọc Kinh sao?”

Thư sinh áo xanh gật đầu: “Đúng vậy, bảng vàng sắp được công bố, tại hạ vào kinh chuẩn bị cho kỳ thi đình.”

Thiếu niên không nhịn được mà chen vào: “Bảng vàng chưa công bố, sao huynh biết mình đỗ?”

Thư sinh chỉ cười không đáp, nhưng trong ánh mắt thoáng lộ chút kiêu hãnh.

Nàng lại chân thành khen ngợi: “Huynh giỏi thật.”

Thư sinh áo xanh ngạc nhiên nhìn nàng.

Người khác thấy đều bảo hắn tự cao, nhưng nàng lại là người đầu tiên thẳng thắn khen ngợi hắn như vậy.

Lúc này, tiếng bàn luận từ bàn bên cạnh vang lên: “Các người đã nghe tin gì chưa, Liễu đại tướng quân sắp về kinh thành rồi.”

Ba người cùng lúc im lặng lắng nghe.

“Ý ngươi là vị Liễu đại tướng quân tự nguyện xin ra biên cương trấn giữ mười tám năm trước sao?”

“Đúng vậy, chẳng lẽ trong triều còn vị đại tướng nào mang họ Liễu nữa sao?”

“Liễu đại tướng quân đúng là anh hùng, những năm qua nhờ có ngài ấy, biên cương nước nhà vững chắc như thành đồng. Nhưng sao đột nhiên ngài ấy lại hồi kinh?”

Có người nghe thấy cuộc trò chuyện, liền lớn tiếng tham gia: “Năm xưa Liễu phủ cũng là danh gia vọng tộc, sau khi Liễu phu nhân qua đời, Liễu đại tướng quân bị đả kích nặng nề, đau khổ vô cùng nên mới dẫn theo nữ nhi chưa đầy nửa tuổi ra biên cương.”

“Liễu đại tướng quân quả là người trọng tình cảm, bấy nhiêu năm qua ngài ấy không tái hôn sao?”

“Ta cũng chưa nghe nói gì. Theo như lời con rể của Bát gia nhà ta, là người ở dưới trướng Liễu đại tướng quân, thì bao nhiêu năm qua, Liễu đại tướng quân không có ai bên cạnh, chỉ một lòng chăm sóc nữ nhi duy nhất mà Liễu phu nhân để lại. Bây giờ cô nương ấy chắc cũng đã mười tám tuổi rồi, nghĩ tới lần này trở về kinh thành chắc là để chọn phu quân cho nàng ấy.”

“Thì ra là vậy. Không biết dung mạo và tính cách vị Liễu cô nương ấy thế nào nhỉ?”

“Nàng ấy mới chưa đầy nửa tuổi đã theo phụ thân ra biên cương, nơi đó khổ cực và nghèo nàn, dù có được chăm sóc chu đáo thế nào thì cũng khó mà xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, dịu dàng thùy mị được. Ta nghe nói Liễu cô nương ở biên cương uy danh lẫy lừng, không thua kém nam nhân, nhưng tính tình lại nóng nảy, ngang ngược.”

“Ta còn nghe nói nàng ấy được phong chức tướng quân gì đó, lập nhiều công lao nơi chiến trường, điều này có nghĩa là nàng ấy rất khỏe mạnh, cường tráng đúng không?”

“Nếu đúng như vậy thì hôn sự này e rằng khó mà thuận lợi. Nhà nào ở kinh thành lại muốn có một thiếu phu nhân như thế chứ.”

Nàng vẫn chống cằm lắng nghe rất chăm chú, bỗng thấy thư sinh ngồi cùng bàn mặt đã biến sắc từ lúc nào, hắn lớn tiếng quở trách: “Các vị chẳng khác gì những bà tám lắm lời, không biết tự trọng. Trong hai năm gần đây Liễu tướng quân là vị nữ anh hùng đã lập nhiều công lao trên chiến trường, được thánh thượng đích thân phong là Vân Huy tướng quân. Một nữ tướng kiệt xuất như vậy, các vị lại lớn tiếng nói năng bừa bãi về nàng ấy, thật vô lý!”

Mọi người bị trách móc thì ngượng ngùng im bặt, nhưng cũng có kẻ lên tiếng phản bác: “Ta có phủ nhận công lao của Liễu cô nương đâu?”

“Đúng đấy, hơn nữa, hiện nay thiên hạ thái bình, làm gì có chiến sự. Nếu là ta, có khi ta cũng được phong làm tướng quân ấy chứ.”

Thư sinh áo xanh tức giận đến mức đập bàn đứng dậy: “Các ngươi đúng là ếch ngồi đáy giếng, nếu không có các tướng sĩ ở biên cương khổ cực đánh trận, làm sao có ngày hôm nay thái bình để các ngươi hưởng!”

“Ngươi làm gì mà nổi điên lên vậy, chúng ta cũng đâu nói ngươi. Hay là ngươi muốn cưới Liễu cô nương? Chậc, nhìn ngươi thế này, dù nàng ấy có cao lớn thô kệch, cũng chưa chắc sẽ để mắt đến ngươi đâu.” Người vừa bị mắng không chịu nổi, bắt đầu buông lời hỗn xược.

Thư sinh áo xanh hít một hơi thật sâu, chuẩn bị lên tiếng phản bác thì một giọng nói thanh thoát vang lên: “Thư sinh, huynh đừng nổi giận, uống một chén trà đi.”

Hắn quay đầu lại, thấy nàng đã rót đầy một chén trà cho hắn và mỉm cười nhìn hắn.

Hắn uống cạn chén trà, cơn giận trong l*иg ngực tạm thời được xoa dịu. Đang định tiếp tục tranh luận với kẻ hỗn xược kia, bỗng nghe thấy một tiếng kêu đau đớn vang lên. Hắn nhìn theo âm thanh vừa phát ra, thì thấy kẻ vừa buông lời hỗn láo đang ôm lấy miệng mình một cách khổ sở.

“Á, ai đánh lão tử, có gan thì đứng ra!”

Người kia vừa nói vừa cố gắng đứng dậy, nhưng do cơn đau ở miệng, lời nói của gã có phần không rõ ràng, trông rất buồn cười.

Lúc này, thiếu niên đi cùng nàng từ tốn đứng dậy, bước tới bàn của kẻ hỗn xược, giơ chân đạp lên ghế dài của gã, cười mà như không cười: “Là gia gia của ngươi đánh đấy, làm sao nào?”

Kẻ kia trừng mắt nhìn thiếu niên, vừa định đứng lên đã bị thiếu niên dùng tay đè mạnh vai xuống. Gã cố vùng vẫy nhưng phát hiện dưới bàn tay của thiếu niên, hắn không thể nhúc nhích nổi.