Tiểu Phúc Bảo Ở Thôn Vắng Được Quyền Quý Cả Triều Hâm Mộ Đến Điên Rồi

Chương 28

"Con muốn đi kiếm tiền? Đã dự định làm gì chưa?" Lâm bà tử buột miệng hỏi. Lý Tố Lan và Trương Thúy Nga cũng ngước nhìn tiểu thúc, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc không giấu được.

Trước đây, tiểu thúc luôn có vẻ mặt cay đắng mỗi khi nhắc đến việc đi làm để kiếm bạc. Tại sao hôm nay hắn đột nhiên như một con người khác, không còn cảm thấy tự ti về bản thân nữa?

Nước trong nồi hấp lớn sôi lên, tạo ra âm thanh sủi bọt. Hơi nước bốc lên từ khe hở trên nắp, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn của thịt khoai môn.

Lâm Giang bỏ củi vào bếp, nụ cười trên mặt càng rõ ràng hơn: “Hai ngày trước nha môn mang bọn sơn phỉ đi, ngày hôm sau trong lúc quét sân, con nhặt được hộ tinh đằng diệp ở phía bên góc trái tường viện. Con đoán là bọn cướp vô tình lấy được ở núi Thần Nữ rồi mang ra ngoài.”

"Hộ tinh đằng? Đó là cái gì?" Lâm bà tử cùng hai tức phụ nhìn nhau với vẻ mặt không hiểu.

"Nó là loại cổ cộng sinh, nơi nào có hộ tinh đằng sinh trưởng, trong vòng bán kính 100 thước chắc chắn sẽ có cổ tinh.” Mắt thấy mẫu thân với các tẩu tẩu càng thêm mờ mịt, Lâm Giang đã khơi đủ tò mò, lúc này mới chậm rãi giải thích: “Cổ tinh là một vị thuốc, có thể loại bỏ chất độc trong ngũ tạng rất hiệu quả, đồng thời cũng rất khó gặp được. Khi còn làm thuê ở trấn trên, trong lúc rảnh rỗi con có đọc thêm ít sách trong phòng thu chi, đã từng thấy trong sách có ghi chép về cổ tinh và hộ tinh đằng diệp, trong đó có vẽ hình thù hai loại thảo dược này. Nếu con đoán không sai, hái được cổ tinh thì có thể bán được giá không thấp đâu. Ngay cả khi không hái được cổ tinh, hộ tinh đằng cũng có hiệu quả cầm máu, hiệu thuốc sẽ thu mỗi cân bốn mươi đồng.”

“Trời ạ!” Đôi mắt của những người phụ nữ đều mở to.

"Má ơi, hộ tinh đằng còn bán được với giá này, thế thì cổ tinh còn phải cao bao nhiêu nữa? Có thể được bán với giá bao nhiêu?" Trương Thúy Nga lắp bắp đầy phấn khích.

"Chuyện này đệ vẫn chưa biết, đệ phải đi hiệu thuốc hỏi một chút." Lâm Giang thành thật lắc đầu, nhìn thấy ánh mắt lóe sáng rực rỡ của nhị tẩu, không nể nang gì mà bật cười giội cho nàng ta một gáo nước lạnh: “Hiện tại hơi quá sớm để nói trước, tất cả các loại dược liệu đều phải hái đưa tới tay mới có kết quả. Chờ đầu mùa xuân, nha môn tiêu diệt sạch sẽ toàn bộ bọn sơn phỉ, đệ sẽ tự mình vào núi tìm kiếm một chút. Ngày thường trong thôn có không ít người đào dược liệu đổi tiền bạc, ắt hẳn ngoài núi Thần Nữ có thứ gì đào được đều bị lấy đi sạch sẽ, muốn tìm được cổ tinh với hộ tinh đằng phải đi sâu vào bên trong.”

Dừng một chút, để tránh cho gia đình có kỳ vọng quá cao, hắn lại nói thêm: “Có thể đệ sẽ không tìm được.”

Nghe vậy, Lý Tố Lan mỉm cười nói: "Ý của đệ, mọi người có thể hiểu được. Có thể kiếm được thì tốt, không kiếm được cũng không sao, dù sao dược liệu chẳng dễ tìm như vậy. Quan trọng nhất là đệ chịu đứng lên tìm con đường khác, cho dù thế nào mọi người cũng vui lòng. Đệ xem thử mẫu thân kìa, hạnh phúc đến mức sắp khóc rồi.”

Nhiều người hướng sự chú ý về phía bà lão bên cạnh, nào ngờ mắt bà lại đỏ hoe.

Trương Thúy Nga sốc đến mức buột miệng nói: "Mẫu thân, mẫu thân! Gần sang năm mới rồi, khóc là không tốt đâu!"

"Ai khóc? Đi đi, nhìn bà lão này làm gì, tranh thủ thời gian làm việc đi!" Lâm bà từ quát lớn, chớp mắt nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt đang trào ra.

Bà cảm thấy thực sự hạnh phúc.

Lão tam kể từ khi bị đánh gãy tay phải, trầm cảm mấy năm nay mới sẵn sàng bước ra ngoài, sử dụng dược liệu có kiếm tiền hay không cũng không thành vấn đề, dù sao cũng là chuyện đáng vui vẻ.

Bôn ba làm việc mới có sức sống chứ!

Lâm Giang mím môi, cúi đầu tiếp tục thêm củi vào bếp: “Mẫu thân yên tâm, con sẽ không ngã một cá đã hết gượng dậy nổi như trước nữa. Đàn ông trẻ tuổi đầy đủ tay chân, sức lực cường tráng, ấy vậy mà gặp phải bọn sơn phỉ, chớp mắt đã không còn mạng nữa. So ra con chẳng qua chỉ mất một tay, người vẫn còn sống tốt, số phận so với người kia vẫn tốt hơn nhiều rồi. Hiện tại con nào có mặt mũi để mọi người thấy hối tiếc cho con nữa.”