Khi ấy Lâm Giang cùng bọn họ ở trong bếp, ngọn đuốc đã được thắp lên, nhưng hắn lại không hề lấy ra. Chẳng lẽ khói từ trong bếp bay ra làm ngất bọn cướp bên ngoài?
Không thể nào.
Lâm Giang thấy vậy sờ mũi, ngượng ngùng cười: "Được, vậy để ta giải thích."
Hắn nói: “Bạc của nha môn không dễ cầm như vậy, chỉ với hai người đại ca nhị ca mà bắt được hơn hai mươi tên cướp, người của nha môn sẽ không tin đơn giản như vậy, nhất định phải hỏi rõ nội tình bên trong. Đến lúc đó chúng ta không những không có công mà còn có thể bị buộc tội lừa dối nha môn, tội này cũng không nhẹ. Vì vậy, lúc đó ta không tiện nói ra, lại không có nhiều thời gian để bàn luận kịp nói qua loa vài câu với đại ca, bảo rằng bọn ta dùng mê dược làm bọn cướp lâm vào hôn mê. Có lý do này, phần sau chỉ cần nói cho qua, thứ nhất có thể dễ ăn nói với nha môn, thứ hai là giúp người trong thôn giải quyết nghi ngờ.”
Lâm bà tử lúc này mới nhớ tới, đột nhiên nói: “Thảo nào nửa đêm con chạy tới chạy lui, hóa ra là mày mò ngọn đuốc, bôi thuốc mê lên đó phải không? Vừa rồi con dùng một chút thuốc mê còn sót lại từ chuyến đi săn trước của đại ca mình?”
Không cần phải nói, trong nhà họ có thuốc mê nhưng số lượng còn lại không nhiều, nằm trong góc tủ phủ đầy bụi đã ba bốn năm.
Nếu thực sự muốn nói về đặc tính của thuốc, ngay cả một con chuột cũng sẽ bất tỉnh sau khi ăn phải nó.
Dùng ngón tay chỉ vào ót lão tam đang cười ngây ngô, Lâm bà tử bị chọc đến mức vừa cười vừa mắng vì tức giận: "To gan thật đấy! Chỉ sợ rằng cái người khám nghiệm tử thi học nghệ không tinh mới thật sự bị con lừa!"
Lâm Giang cười nói: "Chỉ cần tìm được ma túy trong đống tro tàn đã chứng tỏ nhà chúng ta không hề nói dối. Về phần thuốc có mạnh hay không, nha môn sẽ không yêu cầu chúng ta đốt thuốc lần nữa, chẳng lẽ bọn họ định tự mình ngửi để xác nhận? Với cả nhà chúng ta cũng đâu còn dư mê dược nữa, không phải sao? Hơn nữa, đúng là chúng ta đã bắt được hơn hai mươi tên cướp, bọn chúng đều bị trói vào rào chắn dưới bức tường sân nhà chúng ta. Chỉ cần tình tiết hợp lý, phần công lao này nha môn không thể không thừa nhận. Ngoài ra, nha môn chắc chắn sẽ thẩm vấn bọn cướp, ngoài khói mê này, bọn sơn phỉ sẽ không nói ra lời khai bất lợi gì cho chúng ta được.”
Lâm Nhị Hà đứng sang một bên, chắp tay khen ngợi: "Càng đọc sách nhiều quả nhiên đầu óc càng thông minh. Tam đệ, lần này ca ca tâm phục khẩu phục."
Lâm Giang khiêm tốn xua tay nói: "Nhị ca, đừng khen đệ như vậy, nhờ các ca ca tin tưởng, hợp tác không hỏi nhiều, chúng ta mới có thể vượt qua khảo hạch."
Lâm Đại Sơn cười lớn: "Ta có thể không tin chính đệ đệ của mình sao? Chỉ cần đệ mở miệng, đại ca của ta nhất định sẽ không ngăn cản."
Ba người phụ nữ nhìn ba huynh đệ, họ im lặng một lúc.
Đêm đó họ rất ngạc nhiên lẫn vui mừng, nhưng khi sự việc đã được giải quyết xong, nghĩ lại họ vẫn thấy sợ hãi. Làm sao mà ba người đàn ông trong gia đình không bị ảnh hưởng chút nào thế này?
Trương Thúy Nga nhếch miệng, dùng một tay nhéo mu bàn tay của người đàn ông của mình, mỉm cười nói: "Chuyện thuốc mê đã nói xong rồi, vậy chàng nói một chút xem tại sao mình với đại ca lại nằm trong sân? Thϊếp với đại tẩu rất muốn hỏi, ngay cả mẫu thân cũng tò mò.”
Lâm Đại Sơn và Lâm Nhị Hà nhìn nhau với vẻ mặt cứng đờ: "..."
Đề cập đến điều này, ngay cả họ cũng thực sự không biết.
Thậm chí còn không biết nói bừa như thế nào.
Không hiểu sao cả hai đột nhiên bất tỉnh khi đối đầu với bọn cướp.
Khi tỉnh dậy, bằng cách nào đó lại trở thành người hùng hạ gục bọn cướp.
Nói ngắn lại một câu chính là không thể giải thích được.
Bách Tương nép vào trong ngực mẫu tân, ngáp dài một cái, mí mắt rũ xuống mà ngủ thϊếp đi.