Tiểu Phúc Bảo Ở Thôn Vắng Được Quyền Quý Cả Triều Hâm Mộ Đến Điên Rồi

Chương 24

Về việc bọn cướp có bị ngạt thở mà chết vì dây thừng bị trói quá chặt hay không... Lâm bà tử cảm thấy đây có lẽ là điều mà dân làng mong muốn.

Lâm Giang thì ngược lại, rất bận rộn chạy từ phòng khách tới phòng bếp, lục lọi khắp hộc tủ.

Lâm bà tử thực sự không còn sức lực để quản nên đã để mặc hắn làm gì thì làm.

Đêm càng lúc càng tối, mọi người buồn ngủ nhưng không dám ngủ.

Cho đến khi ngoài sân lại có tiếng huyên náo, tiếng hò reo vui mừng từ xa truyền đến.

"Nhanh lên, nhanh lên! Quan sai đến rồi!"

Những người phụ nữ đang ngủ trưa trong sảnh chính nhà họ Lâm lập tức tỉnh dậy, đứng dậy chạy ra sân thì thấy vô số dân làng đã đến trước cửa nhà mình.

Dám cá là đêm đó mọi người đều không ngủ.

Hơn mười nha dịch tới, đại khái là toàn bộ nha dịch trong nha môn trên thị trấn.

Bộ khoái dẫn đầu là một người đàn ông vạm vỡ khoảng bốn mươi tuổi, mặc một bộ y phục của nha môn, thắt lưng đeo kiếm, vẻ mặt nghiêm túc.

Sau khi được thôn dân hành lễ, ông bước đến bức tường bên trái sân thì nhìn thấy bọn cướp đang bị trói chất đống với nhau, khóe miệng không khỏi giật giật hai lần, trên người bọn cướp quấn đầy dây thừng nên không thấy rõ diện mạo, cứ vậy mà bị ném vào một góc. Nửa đêm, lại thêm cơ thể phủ một lớp tuyết, thoạt nhìn không thể biết đã chết hay còn sống, nói chung không có bất kỳ chuyển động nào.

Mắt thấy hình dạng thê thảm thì thê thảm thật, nhưng không một ai muốn dùng từ thê thảm để miêu tả những kẻ hung ác này một chút nào.

Ông khoanh tay lại, quay sang hỏi Lâm Đại Sơn: "Nếu các ngươi nói dùng mê dược để làm bọn sơn phỉ lâm vào hôn mê thì đem bằng chứng trình lên. Đợi khám nghiệm tử thi cho ra kết quả là thật, lúc đó có thể lĩnh tiền thương"

Lâm Đại Sơn và Lâm Giang nhanh chóng trao đổi ánh mắt: "Vâng thưa đại nhân, xin ngài đợi một lát."

Lâm Giang lập tức chạy trở lại phòng bếp, chẳng mấy chốc lấy ra một ngọn đuốc đang cháy đưa ra: “Đại nhân, đây chính là bằng chứng. Năm trước lúc mắt đại ca của thảo dân chưa bị thương vì săn thú nuôi gia đình, có từng theo học một thợ săn già đã qua đời chút bản lĩnh chế tác thuốc mê cho động vật, dược tính rất nhỏ. Bọn sơn phỉ vô nhân tính, huynh đệ bọn thảo dân vì muốn bảo vệ già trẻ trong nhà nên chỉ có thể vắt hết óc nghĩ biện pháp, cuối cùng mới dùng mê dược này để tăng phần thắng. Lúc đó cũng không biết chắc có thể thành hay không, chỉ còn cách thuận theo tự nhiên, dù sao cũng phải liều mạng với bọn sơn phỉ thôi. Đáng tiếc mê dược còn dư lại trước kia trong nhà không nhiều lắm, huynh đệ bọn thảo dân phải bôi toàn bộ vào cây đuốc này, thậm chí còn bỏ thêm vào số dầu hỏa ngày thường không nỡ dùng để khói đặc tăng lên. Đại nhân có thể cho bên khám nghiệm tử thi kiểm tra thực hư, đầu cây đuốc này có thể còn lưu lại chút mê dược.”

Đôi mắt sắc bén của bộ khoái dán chặt, cúi đầu trả lời ba huynh đệ nhà họ Lâm đang căng thẳng, một lúc sau mới giơ tay ra hiệu cho hai nha dịch tiến lên lấy chứng cứ để kiểm tra.

Tuy nhiên, chỉ trong chốc lát, trái tim của ba huynh đệ Lâm Đại Sơn liên tục dâng lên, lòng bàn tay ống quần đều ướt đẫm mồ hôi.

Dân làng và người nhà họ Lâm đang chen chúc trước cửa đều không hiểu sao, vẻ mặt vô cùng hoang mang.

"Đại nhân, tiểu nhân đã nghiệm chứng xong rồi. Tro trên đầu ngọn đuốc quả thực đã được phát hiện có đặc tính của một loại mê dược, loại thuốc đó rất hữu hiệu, quả thực có thể khiến người ta mê đảo.” Rất nhanh đã bên khám nghiệm tử thi đã kiểm tra thực hư hoàn tất, cao giọng báo cáo.

Nghe được những lời này, trong mắt Lâm Giang hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng trên mặt lại không hề biểu hiện ra.

Nha dịch lại hỏi: "Khói tỏa ra từ ngọn đuốc đang cháy, tại sao chỉ có bọn cướp mới ngất xỉu? Nhà họ Lâm các ngươi có thuốc giải dược khói mê không? Bằng không thì giải thích thế nào?"