Tiểu Phúc Bảo Ở Thôn Vắng Được Quyền Quý Cả Triều Hâm Mộ Đến Điên Rồi

Chương 11

Cô bé nhỏ buộc tóc hai sừng nhỏ, chiếc ái khoác xanh ngọc khiến khuôn mặt nhỏ nhắn càng trắng hơn, làm cho hai cậu bé càng trông giống như những người da đen nhỏ bé.

Cô bé với thúc thúc và các ca ca đọc chậm từng chữ vỡ lòng. Thỉnh thoảng, cô bé lại nhe răng nanh nhỏ xíu cười vui vẻ, dáng đi lắc lư bé nhỏ đáng yêu đến mức khiến người ta dễ cười.

Lâm bà tử đang đun thuốc bên bếp lửa, nghe thấy tiếng cười trong trẻo của đứa bé, bà bất giác mỉm cười liếc nhìn sang đây: “Có thể biết chữ, mặc kệ là con trai hay con gái, nhận biết nhiều hiểu nhiều cũng là chuyện tốt.”

"Mẹ nói rất đúng, quả thật chính là đạo lý này!" Trương Thúy Nga cứ bận rộn với đế giày trong tay, chỉ há miệng trả lời mà không hề ngẩng đầu.

Lý Tố Lan trêu chọc nàng ta: “Đợi chút nữa mẫu thân sẽ lại gọi muội là kẻ nịnh nọt đấy.”

Lập tức phát ra một tràng cười từ mọi người xung quanh.

Dù bà tử nhà họ Lâm có nói gì thì tức phụ của nhị phòng vẫn luôn là người đứng ra trước đồng ý. Chuyện này không chỉ có nhà họ Lâm biết, mà còn cho toàn bộ thôn.

Trương Thúy Nga không hề tức giận khi bị nàng trêu chọc, vô cùng tự tin nói: "Nịnh nọt kiểu gì? Mẫu thân nói đúng mà! Những gì muội nói rõ ràng là sự thật!"

"Đúng vậy, đúng vậy." Lâm bà tử bất đắc dĩ lắc đầu cười nói: "Con không phải là nịnh nọt, con là làm nũng. So với hai đứa nhỏ, con còn nũng nịu với ta nhiều hơn đấy."

Mọi người ở một bên: "... Ha ha ha!"

Trương Thúy Nga khịt mũi, nhướng mày tự hào.

Làm nũng thì sao chứ?

Bà ử yêu thương nàng ta, sẵn sàng chiều chuộng nên nàng ta rất thích làm nũng với bà.

Trước đây nàng ta không được ai trong nhà thân mẫu yêu thương, sau khi gả vào nhà họ Lâm, trong lòng nàng ta mới nhận ra mình có được tình yêu thương và sự ủng hộ của mẫu thân. Trong lòng nàng ta, bà tử mới chính là thân mẫu.

Nồi thuốc tỏa ra sương mù dày đặc, mùi dược liệu đắng trong không khí tầng tầng lớp lớp.

Lâm bà tử dùng giẻ quấn quai nồi thuốc, đổ thuốc đen vào bát gốm đã chuẩn bị sẵn, đứng dậy đi về phòng sau.

Khi bà quay lại, nụ cười trên khuôn mặt biến mất, trong mắt bà hiện lên một nỗi buồn mãnh liệt. Trong lúc mở cửa bước vào phòng, bà cố đè nén ưu sầu, gắng gượng mạnh mẽ tỏ ra không sao.

Nghe tiếng cửa đóng lại, nụ cười trên khuôn mặt những người lớn bên đống lửa cũng biến mất.

Lý Tố Lan cau mày, vẻ mặt u ám, chán nản: “Mẫu thân chắc hẳn lo lắng, hôm nay ta xem dược liệu còn sót lại ở nhà, miếng nhân sâm cũng sắp dùng hết rồi.”

Cơ thể của phụ thân chủ yếu dựa vào những miếng nhân sâm để điều hòa sinh lực. Không có nhân sâm, những dược liệu khác chẳng có tác dụng gì.

Nhưng nhân sâm thực sự đắt tiền.

Nàng ước tính rằng gia đình đã không còn nhiều tiền.

Bà không lộ ra trước mặt họ, nhưng bà âm thầm lo lắng, ai cũng đều biết chuyện đó.

Trương Thúy Nga cụp mắt xuống, kim thêu xuyên qua đế giày dày với lực rất lớn và khẩn trương, nàng ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngày mai muội sẽ về nhà thân mẫu một chuyến! Ít ra cũng xin được một ít bạc!"

“Đừng làm vậy! Muội đã quên mẫu thân dặn không cho muội về xin cái gì à? Lần trước về lại bị đánh chảy máu đầu, nếu mẫu thân không nhận được tin tức mà cầm dao đến cửa đòi người khác, chưa biết chừng muội sẽ bị sỉ nhục thành dạng gì. Để ta nghĩ biện pháp khác.”

Trong khi nàng đang nói, Lâm Giang cúi đầu im lặng, nhìn cuốn sách trên đùi với ánh mắt cay đắng.

Hôm nay nhị ca đi tuần tra, đại ca tìm được một công việc làm thuê trong thị trấn. Cả hai đều đi ra ngoài từ sáng sớm.