Tiểu Phúc Bảo Ở Thôn Vắng Được Quyền Quý Cả Triều Hâm Mộ Đến Điên Rồi

Chương 8

Bọn họ chỉ là tiểu dân bình thường, không đắc tội nổi với quý nhân, cũng không trêu chọc nổi ác nhân. Bọn họ chỉ muốn no bụng, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, hèn mọn như một con kiến để cầu xin một chén cháo, một bữa cơm, nào ngờ muốn sống lại khó như vậy.

Đây là thế đạo gì chứ.

"Thôn Đại Thạch ở gần phía bắc ngọn núi lân cây, đây vừa hay là thôn có cuộc sống tốt nhất xung quanh. Những tên cướp đó chắc chắn đã đi qua nó trước khi động thủ." Lâm Giang mím môi, ngước mắt nhìn vào gia đình: "Hai năm qua bách tính không được yên ổn. Năm ngoái vùng Đông Châu có hạn hán, mùa thu ở Tây Châu thường xuyên xảy ra lũ lụt, người dân địa phương cũng bất an… Con nghe nói có rất nhiều người tị nạn, để sống sót, họ đã trở thành phỉ khấu. Nếu kẻ cướp cố thủ ở phía bắc ngọn núi thì có thể đã chạy trốn từ nơi khác đến, mấy ngày này chúng ta phải cẩn thận."

Lâm Nhị Hà gật đầu đồng ý với lời nói của hắn: "Nơi chúng ta ở là một chốn xa xôi nghèo nàn, cách xa khu vực giàu có đông đúc của Đại Thạch, nhưng bọn cướp đã chọn làm lãnh thổ ở đây. Con đoán chúng chắc hẳn đã chạy trốn đến đây sau khi vừa phạm tội ở nơi khác, nói trắng ra là mưu tính lợi dụng địa hình núi cao sông dài, chỉ dựa vào nha môn mà muốn diệt trừ chúng thì rất khó.”

Lúc này, Lâm bà tử và những người phụ nữ khác cũng hiểu ra.

Chưa kể nha môn có đủ người để trấn áp bọn cướp hay không, dù có thì bọn cướp vẫn có nơi ẩn náu.

Mặt khác ngọn núi Thần Nữ phía sau ngôi nhà của họ là nơi ẩn náu tốt nhất.

Dãy núi Thần Nữ trải dài hàng chục dặm, được bao quanh bởi những cây cao chót vót trong khu rừng nguy hiểm, quan binh muốn bắt được những tên cướp ẩn náu trong đó, khó như tìm kim đáy bể.

Cuối cùng, chính những người bình thường như họ lại phải chịu đau khổ không thể tả xiết.

Nhà của họ ở đây, nhưng họ biết bọn cướp cố thủ cách đây năm dặm, có thể đến cướp bóc bất cứ lúc nào, vậy họ có thể chạy đi đâu?

Mang theo hết của cải chạy vào núi? Người nhà không còn đất canh tác?

Trong bầu không khí u ám, Lâm Đại Sơn miễn cưỡng mỉm cười an ủi những người phụ nữ: “Có lẽ mọi chuyện cũng không đến nỗi tồi tệ như vậy. Có khi lúc phạm tội lần nữa, bọn cướp đó có lẽ không tiếp tục gϊếŧ người nữa đâu. Bọn ty tiện bỉ ổi đó, nếu lần nào xuống núi cũng gϊếŧ sạch hết người thì phải cướp đoạt ai đây? Lại thêm đương kim thánh minh, con tin chắc triều đình với nha môn rất nhanh thôi sẽ có hành động. Còn có thôn trưởng nữa kìa mà, ắt hẳn có cách ứng phó với tình huống này để mọi người tiếp tục sống.”

"Ca ca, bọn cướp rất đáng sợ ạ?" Sau khi ăn xong một miếng bánh bột ngô nhỏ, Bách Tương vừa nhớ nhung liếʍ ngón tay vừa hỏi.

Người lớn hạ giọng khi nói chuyện để ba chú mèo con ở trong góc nghe không rõ.

Tuy nhiên, Bách Tương có đôi tai nhạy bén hơn những đứa trẻ bình thường, cô bé đã bắt được từ khóa kẻ cướp và gϊếŧ người.

Lâm Hoài Tùng chưa bao giờ nhìn thấy bọn cướp, nhưng cậu bé đã nghe nói về chúng, ngay lập tức khoe khoang trước mặt em gái mình: "Những tên cướp đương nhiên rất đáng sợ. Ta đã nghe nói về chúng từ thời xa xưa, rất xấu xa và hung ác, chúng có thể cướp bóc đồ đạc, đốt nhà người ta, còn tệ hơn thì còn gϊếŧ người nữa!"

Bách Hương càng tò mò hơn, đưa cái đầu nhỏ của mình đến trước mắt ca ca: "Còn đáng sợ hơn tang thi sao?"

“... Tang thi là gì?”

"Đó là một con quái vật xấu xí." Nhìn thấy hai ca ca của mình thực sự không biết gì về tang thi, Bách Tương suy nghĩ một lúc, nghiêm túc giải thích với họ: "Có một số không có mắt, vài con có lỗ lớn ở bụng, có khi còn có một cái lỗ lớn hay sót lại một nửa bộ não... Đặc biệt là, chúng rất thích ăn não của người khác."