Tiểu Phúc Bảo Ở Thôn Vắng Được Quyền Quý Cả Triều Hâm Mộ Đến Điên Rồi

Chương 6

Cơn ngứa ngáy trong cổ họng ngày càng mạnh, ông khó có thể chịu đựng được nữa.

Bọn trẻ còn nhỏ nên không thể để chúng ở đây quá lâu kẻo chúng bị bệnh.

Hai huynh đệ Lâm Hoài Tùng và Lâm Hoài Bách thực sự sợ bị a nãi mắng nên bất đắc dĩ ôm lấy Bách Tương, chuẩn bị lặng lẽ lẻn về phòng chính.

Bạch Tường tránh khỏi tay bọn họ, tiến lại gần ông lão, kiễng chân lên, vươn bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng chạm vào cổ họng ông lão: "A gia, a gia có đau không?"

Ngón tay út của đứa bé vẫn còn tràn ngập hơi ấm từ quả trứng, nhẹ nhàng chạm vào cổ, hơi ấm nhàn nhạt dường như truyền từ cổ đến tim. Lâm phụ hơi ngẩn người, không tự chủ được mà nở nụ cười, ánh mắt nhìn cô bé cũng nhu hòa hơn: “A gia không đau, không đau đâu.”

"A gia sẽ tốt thui." Cô bé nhìn ông với đôi mắt sáng ngời, khi nói điều này, cô bé trông rất nghiêm túc như đang đưa ra lời hứa.

Điều này khiến Lâm phụ càng cười nhiều hơn, đáp: "A gia của con sẽ không sao đâu. Chờ a gia khỏi bệnh, a gia sẽ ôm Tương Bảo đi chơi với các ca ca."

Sau khi nhìn bọn trẻ rón rén ra khỏi phòng, nhìn cửa đóng lại, Lâm phụ mới thu hồi ánh mắt.

Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng sau khi Tương Bảo chạm vào cổ họng ông, cảm giác ngứa ngáy gần như không thể kìm nén đã thực sự giảm bớt, ngay cả cảm giác tức ngực tích tụ trong l*иg ngực nhiều năm cũng tiêu tán đi rất nhiều, lúc thở cũng trở nên thoải mái nhẹ nhàng hơn.

Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu, Lâm phụ lắc đầu cười lớn, cũng không có suy nghĩ nhiều.

Chắc là do đôi phu thê lớn nhất cuối cùng cũng có một đứa con, Tương Bảo rất dễ thương lại ngoan ngoãn, tâm tình cũng rất tốt, cho nên bệnh tật cũng bớt nặng hơn.

Tiếng tuyết đang được dọn bên ngoài đã ngừng lại.

Lâm Giang đặt cây chổi tre cạnh cửa phòng chính, bước vào phòng chính rồi ngồi xuống bên đống lửa. Vòng tuyết vỡ trên mép giày lập tức tan chảy khi đến gần đống lửa, để lại một vết nước trên mặt đất.

Hắn đút hai tay vào ống tay áo, hơi khịt mũi: "Mẫu thân, đại tẩu nhị tẩu, mọi người có ngửi thấy mùi gì không? Có chút giống mùi thảo mộc, nhưng thơm hơn, dễ chịu hơn-"

Hắn chưa kịp nói xong đã bị ngắt lời.

Lâm mẫu sờ chiếc nồi đất nhỏ bên đống lửa nơi sương mù đã thoát ra: “Ta đang đun thuốc cho phụ thân con, không phải chỉ có mùi thuốc thôi sao?”

Nói xong, bà liếc nhìn Lâm lão tam, rút

tay phải của hắn ra, xoa cổ tay hắn, hơi cụp mi mắt xuống: "Đau đến mặt mũi trắng bệch rồi mà còn giấu giếm cái gì, nếu muốn giấu thì nên giấu luôn cái gương mặt kia của con vào tay áo, ta mới không nhìn thấy được.”.”

Lâm Giang: "..."

Nhìn thấy tiểu thúc tử kinh ngạc, Trương Thúy Nga hả hê một cách không thương tiếc: "Bị mắng rồi hả? Cũng nên mà. Này thì không nghe lời mẫu thân, bướng bỉnh như vậy."

Lý Tố Lan dùng vẻ mặt nghiêm nghị nhìn cậu thanh niên, vừa buồn cười vừa chua xót, nàng lấy chiếc bao tay mới may từ trong giỏ đựng đồ may vá ra: “Cái này đựng đầy bông cũ rồi đấy, tí nữa đệ mang thử xem.”

"Tẩu tẩu, để dành bông cho Bách Tương may áo khoác. Con bé còn chưa có quần áo chống rét--"

“Không cần đến cục bông nhỏ này. Ta đã xé chiếc áo khoác cũ của mình ra rồi, mớ bông cũ lấy ra đủ để làm áo khoác mùa đông cho con bé.”

Bao tay được làm bằng vải màu xám xanh, đường khâu khéo léo tinh tế, ở giữa có một lớp bông mỏng, tuy cảm giác cầm trên tay không mềm mại như bông mới nhưng lại tạo cảm giác thoải mái cho người dung.

Lâm Giang nhìn tẩu tẩu, rồi nhìn bà lão đang cúi đầu xoa cổ tay mình, l*иg ngực phập phồng, chóp mũi nhất thời chua chát, nghi hoặc trước đó cũng bị lãng quên theo.