An toàn vượt qua vách núi đá, cả bọn tiến vào một khu đất khá rộng, nơi đây càng thấy rõ cái sự trơ trọi của vùng đất chết này, cả một vùng khá lớn chỉ xuất duy nhất có một gốc cây cổ thụ khổng lồ sừng sững đã chết khô tự bao giờ. Thân cây to lớn, lớp vỏ bong tróc xù xì, mốc đen từng đám, may thay nó rất thích hợp để dựng nên hàng phòng thủ trước những đợt tấn công ồ ạt của bọn Pan. Lúc này tình thế đã hoàn toàn bí bách, bọn quái vật tuy nhỏ bé về kích thước nhưng lại áp đảo tuyệt đối về số lượng. Nếu cứ thế này mà phản công cho dù có sự hỗ trợ của đá phép thuật thì cũng sẽ khó tránh khỏi thương vong. Chưa kể, roi và kiếm của hai chị em Rin, Nic cũng đã tiêu hao khá nhiều năng lượng, cùng với đó ở khoảng cách quá gần, cung tên của Ari sẽ phản xạ quá chậm so với tốc độ của tụi này. Cứ thế nào thì sao cầm cự được đến lúc tìm được con Pan chúa. Chẳng để mọi người kịp phân vân, khi vừa tiến gần đến giữa khu đất, có được không gian, lũ Pan càng điên cuồng ồ lên cố gắng bao vây lấy nhóm người.
- Chúng ta bị bao vây rồi!
Ari rít lên, tay vẫn liên tục phát cung, mồ hôi vã ướt hai bên thái dương, hàm răng cô bé nghiến vào nhau kèn kẹt. Nguy hiểm ngày một gần, lũ Pan ngày một đông dồn hết về phía cả nhóm, bọn chúng đã ngửi thấy mùi hương thịt sống cận kề, nghe thấy tiếng máu chảy rần rật trong người, đó chính là hiệu lệnh chiến đấu của chúng, chính là căn nguyên gây ra cơn đói khát điên cuồng. Rin và Nic ăn ý tiến lên phía trước dùng vũ khí tiếp tục cầm cự, cản bước lũ Pan để kéo dài thời gian. Bị dồn ép quá mức, những mũi tên, những cú vung roi bạt kiếm sắp không thể giữ an toàn cho mọi người được nữa, Ari vội quay qua hỏi Đường:
- Nguy rồi!! Làm gì đây ngài pháp sư?
- Mọi người lên đây nhanh! – Đáp lại câu hỏi của Ari không phải câu trả lời của Đường mà là tiếng của anh thầy thuốc từ trên cao vọng xuống. Ari nhìn theo hướng tiếng nói vang lên thì trông thấy anh thầy thuốc mang thân hình tròn trĩnh không biết đã leo lên cái cây lớn sau lưng họ từ lúc nào, anh ném đoạn rễ cây xuống để kéo mọi người lên. Ngay lập tức, mọi người chia ra lần lượt vừa chiến đấu cản đường tiến lên của lũ Pan, vừa thay nhau leo lên cây. Duy chỉ có chú ngựa của Ari tứ chi cồng kềnh vướng víu, nên cả bọn quyết định treo chú lủng lẳng bằng một đoạn dây leo, con ngựa khuôn mặt có phần hoảng sợ, ngoác cái mồm méo mó và ánh mắt cứu mạng nhìn về phía chủ.
Năm người một ngựa – sáu cái mạng như đang treo lơ lửng trên một sợi dây, bọn Pan nhỏ điên cuồng kia thì đã tụ tâp lại, nguy hiểm ở ngay sát trán, những cục đen sắc nhọn bên dưới không ngừng nhấp nhô lên xuống. Móng vuốt của hàng loạt con Pan cào vào thân cây khô tạo ra những âm thanh khó chịu, hệt như ai đó đang kê sát thanh gỗ vào lỗ tai mà mài vậy, con này đến con khác, có con còn giẫm lên đồng bọn để leo lên.
- Không lúc này thì lúc nào chứ. - Anh thầy thuốc không nghĩ nhiều liền lấy ra chiếc ống nhỏ mà trước đó Đường đưa cho, hít một hơi sâu hướng về lũ Pan bên dưới thổi một hơi thật mạnh. Từ đầu chiếc ống, một luồng lửa màu xanh phừng phừng phóng mãnh liệt.
Ngọn lửa càng xuống dưới càng bùng lớn, bao trùm vào đám Pan nhỏ dày đặc quanh gốc cây. Những con lẻ tẻ leo lên được đến giữa thân cây thì lãnh trọn luồng lửa đầu tiên, nối đuôi thi nhau rơi xuống, những con dưới mặt đất cũng không tránh khỏi được vùng vẫy đau đớn.
Thân cây cao bừng lên một ngọn lửa, tạo thành cột lửa cao tới mấy mét cản trở bước tiến lên của lũ Pan lóc nhóc, nhưng vẫn còn có vô số con liều chết đạp xác đồng loại xông qua biển lửa, song đều bị ngọn lửa còn dữ dội hơn gấp bội từ ống thổi của anh thầy thuốc hất ngược trở lại, lăn lộn quằn quại trong biển lửa, cuối cùng hóa thành nhiên liệu cho ngọn lửa tiếp tục bốc cao, rồi thành một phần của ngọn lửa. Một lúc sau khi lửa dần tắt đi, chỉ còn lại đám Pan nằm bất động, cảnh tượng la liệt trên mặt đất. Thấy thành quả trước mắt Ari rất tán thưởng, quay sang khen ngợi anh thầy thuốc:
- Không ngờ anh cũng được việc phết ha!
Dù biết rằng là cũng nhờ ống lửa của Đường nhưng mà anh chàng vẫn rất vui khi nghe lời khen đó liền ngại ngùng cười. Sợ mọi người mất cảnh giác Đường liền lập tức nhắc nhở:
- Ngọn lửa chỉ có thể làm chúng tê liệt trong một khoảng thời gian thôi. Con chúa vẫn còn sống, e rằng lát nữa yêu lực của bọn chúng vẫn sẽ trở lại thôi.
Nghe vậy Ari và cả anh thầy thuốc đều không dám tiếp tục lơ là, hai người phóng tầm mắt từ trên cành cây cao xuống bên dưới cẩn thận quan sát xung quanh và xem thử có còn con Pan nào sót lại sau cơn mưa lửa vừa rồi không.
Bầu không khí xung quanh đột nhiên hoàn toàn yên tĩnh đến đáng sợ, một thứ mùi hôi thối lẫn vào trong gió xốc lên tốc vào mặt mấy đứa. Dù ở trên cao, rất thuận lợi phóng tầm mắt ra xung quanh, nhưng có những nơi họ cũng sẽ không thể nào nhìn đến được.
Suốt khoảng thời gian từ đấy đến giờ phía xa xa, ẩn mình trong bóng đêm có một đôi mắt đang không ngừng theo dõi mọi thứ. Nó đã chứng kiến, tận mắt nhìn toàn bộ bầy đàn của mình bị hạ dưới tay một đám người lạ mặt, nó điên tiết chuyển mình!
“Grecccccc…”
Ngay lúc mọi người còn mải nhìn ra xa, thì không ngờ một tiếng rống lớn vang vọng đến. Từ dưới lòng đất ngay gần gốc cây, một con Pan to gấp bốn lần người trưởng thành đội đất đá trồi lên, nó há cái miệng đỏ lòm lao tới, từng miếng vảy lớn dựng đứng như thể muốn đâm thủng mọi thứ, mỗi bước chân của nó làm rung chuyển toàn bộ vùng đất xung quanh. Khoảnh khắc con quái vật to lớn xuất hiện trong tầm mắt, mọi người trố mắt nhìn nó một cách đầy hoang mang.
Con Pan lao tới và lập tức húc ầm ầm vào cái thân cây tạo nên những âm thanh chói tai. Cái cây bị con Pan tác động rung lên bần bật, cả đám ở trên cao không khỏi lo sợ sốt vó:
- Nó là con chúa sao?
Đường tỏ vẻ thắc mắc khi nhìn thấy kích thước của con Pan này. Bốn cặp mắt còn lại cũng lộ ra vẻ khϊếp sợ, mặc dù mục đích của họ khi vào đây là tiêu diệt Pan Chúa, cứu lấy khu rừng nhưng đến khi thật sự đối mặt với nó, nhìn thấy thân hình đồ sộ, những chiếc gai to lớn sắc nhọn cùng cái đuôi hết sức mạnh mẽ, cứng cáp như có thể đập nát mọi thứ của nó khiến trong họ dâng lên cảm giác hoang mang.
Sợ hãi nhất là anh thầy thuốc. Bao nhiêu năm cứu người chữa bệnh, không ít lần giành giật mạng sống của người khác từ tay tử thần nhưng đây là lần đầu tiên anh hiểu cảm giác của họ, cảm giác cái chết có thể đến bất cứ lúc nào. Hai chân anh mềm nhũn, giọng run run mếu máo:
- Tiêu rồi, tiêu rồi, chúng ta tiêu rồi…
Ari vỗ vai an ủi anh thầy thuốc, trông cô có phần bình tĩnh đối mặt với nguy hiểm hơn những lần trước, có vẻ tinh thần đã được tôi luyện lên thông qua những kiếp nạn vừa rồi:
- Bình tĩnh! Chúng ta sẽ hạ nó như cái đám con con kia!
Nhận ra những cú húc của mình không có tác dụng như mong đợi, con Pan lớn lập tức xoay người dùng chiếc đuôi to lớn đầy gai nhọn của mình quật mạnh vào thân cây.
Víu!!
Gió rít lên một tiếng chói tai.
RẦM! Con Pan đã quật một đòn đuôi long trời lở đất, thân cây rung lên bần bật, bắt đầu nổi lên tiếng vặn vẹo từng hồi răng rắc, con Pan chớp lấy thời cơ, bồi thêm một loạt đòn đuôi túi bụi vào chỗ quật ban nãy.
Ở phía trên cả bọn chao đảo dữ dội, cố bám chắc vào thân cây.
Khác với lũ Pan con hồi nãy, thay vì tìm cách lên trên đấy, thì con Pan lớn muốn cả bọn phải vùi xác dưới gốc cây.
“Ấm Ầm!”
Vết toác dưới thân cây cứ lớn dần ra. Con quái gớm ghiếc vẫn tiếp tục quật phá đồng thời há cái miệng đỏ lòm với hàm răng nhớt nhát chờ đón. Dường như nó biết rằng, con mồi chẳng cầm cự được lâu trong hoàn cảnh này, giữ mình không ngã xuống đã là chuyện khó chứ đừng nói đến việc sử dụng vũ khí.
Giây phút ấy, Ari, Nic, Rin đều cảm thấy bản thân đã trở nên vô dụng. Thế là, cố gắng vơ vét chút gan dạ còn sót lại, anh thầy thuốc liều mình, đưa ống thổi lên một lần nữa, dùng hết sức bình sinh thổi mạnh một luồng lửa dài hơi nhất về chỗ con quái.
Nhưng mà khiến mọi người phải thất vọng chính là cả ngọn lửa lớn đã tiêu diệt cả bầy Pan con đông nghẹt thở kia, cũng không mảy may tổn hại một chút nào đến con Pan lớn.
Sự khác biệt về kích thước cũng đi cùng với sự khác biệt trong sức mạnh và đẳng cấp, ngọn lửa xanh nhanh chóng bao trùm lấy nó, toàn thân nó như một ngọn đèn vĩ đại đang cháy ngùn ngụt, mà tim đèn chính là con Pan khổng lồ, một cái tim đèn không thể bị cháy rụi, nó sừng sững không chút phản ứng, như thể ngọn lửa chỉ là một màn sương nhẹ vây quanh nó.
Tác dụng duy nhất của ngọn lửa đó là khiến con Pan lớn càng thêm giận dữ. Chỉ hơi khựng lại trong giây lát để chứng kiến thứ đã đánh gục đồng loại mình, nhưng là với tâm thế tận hưởng, vừa để thị uy trước những kẻ ngoại lai dám tiến đến tận đây, vài giây sau con Pan lại bắt đầu lặp lại hành động của mình.
Từng cú quật đuôi lại thay nhau giáng vào thân cây như tiều phu đốn củi mỗi lúc một mãnh liệt hơn. Rin giật mình hét lớn:
- Mọi người cẩn thận!
“Ầm Ầm.”
Cả cái cây bắt đầu rung lắc dữ dội, người trên cây như đang ngồi trên con thuyền nát trong bão tố, phải cố hết sức bám chắc vào thân cây thì mới mong giữ được mạng.
RẦM! RẦM…! RẮC! RẮC!
Những cú va đuôi trời giáng tiếp theo tống một lực cực mạnh làm nảy tung năm người lên một khoảng, đứa nào cũng đầu óc quay mòng mòng, chống chếnh bám víu lên mấy nhánh cây, kế đó, thân cây vốn đã không lành lặn nay lại chúi mạnh một cú nghiêng hẳn về một bên. Chẳng hiểu bằng cách nào mà mấy cư dân rừng xanh vẫn an toàn và bình an sau lần chấn động đó, cũng có thể là có tổ tiên phù hộ. Tiếc thay, Đường chỉ là cả kẻ lãng du, chẳng có tổ tiên nào dõi theo cậu đến đây cả.
SOẠT! Một cú trượt chân đầy choáng váng.
Ầm! Rầm! Rầm!
Ngoác cái mõm đỏ au với hàm răng lởm chởm như gai nhọn, con quái ném ánh mắt căm phẫn lên phía trên, tiếp tục quật túi bụi chiếc đuôi cứng như thép từng cú uỳnh uỳnh dưới gốc cây không ngừng nghỉ.
Đôi ba phút nữa, ngọn lửa xanh nguội dần rồi phụt tắt, rào cản thị giác gây cản trở ban nãy giờ đã hoàn toàn biến mất.
Ngay tiếp đó là một loạt tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc, không khí xung quanh dấy lên một mùi keratin đậm đặc, thứ mùi lửa xém từ lớp sừng của con quái vật. Ari thoáng lạnh người, lập tức hiểu được, so với lũ Pan nhỏ hôm trước trong rừng thì con Pan khổng lồ hôm nay đã vượt xa mọi điều cô dự liệu.
Viuu! Viuuu! Viuuu!
Ngay khi con Pan lớn ngừng một nhịp, Ari không để thời cơ vụt mất, lập tức ngồi thẳng lưng, bạo dạn bắn ra một loạt mũi tên phép về phía con Pan lớn. Nhưng những mũi tên dù có được trợ năng phép thuật vẫn không thể xuyên qua lớp sừng dày như áo giáp bao trọn thân thể con Pan. Không chút nao núng, Ari nheo mắt phóng tầm nhìn chính xác hơn, lần này cô bé muốn nhằm vào phần đầu - điểm cô cho là yếu nhất của con Pan mà bắn.
“Cạch! Cạch! Cạch!” - Một làn mưa tên nối gót phát đi.
Nhưng dường như, thay vì sát thương con quái vật, những đòn tấn công của Ari chỉ khiến con Pan lớn thêm phần hăng tiết, nó rít lên điên cuồng hơn và đập đuôi loạn xạ về mọi hướng khiến những mũi tên lao tới đều bị gãy đôi.
Tiếp đó, con quái liền rụt về phía sau, ngay lập tức cong lưng, lông dựng ngược lên nhìn về phía Ari đồng thời phát ra những tiếng gầm gừ đầy uy hϊếp Mồ hôi của cả bọn đã túa ra ướt đẫm, áo quần dính liền trên da thịt. Con quái vật sau vài nhịp nghỉ hơi lấy đà thì tiếp tục ra chiêu, lần này nó ranh mãnh hơn tung mạnh đòn vào chỗ thân cây nứt toác.
Cây cổ thụ lỳ đòn sau cùng đã chịu nhượng bộ, đổ lệch về một bên.