Tôi Sống Sót Nhờ Mạng Nhỏ Nằm Trong Tay Nam Chính

Chương 12

Đế sư cũng chính là Thái phó Tào đời trước, Lâm Thanh Dạng vừa tới Thái học, căn bản còn chưa từng gặp Tào lão.

“Chờ đã, không phải vừa mới nhận nhiệm vụ sao? tình huống gì vậy, ta còn chưa làm gì hết? sao đã thất bại rồi? 2 điểm, ngươi đây là muốn gϊếŧ ta à, hệ thống!”

“Hệ thống không có lỗi.”

“Ta... trong thời gian ngắn như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì á á á á á!” – Lâm Thanh Dạng thực sự đã sụp đổ.

Đột nhiên tầm mắt quét qua người trên giường, trong lòng Lâm Thanh Dạng run lên, trong đầu lóe lên một tia chớp.

Trong khoảng thời gian này, chuyện duy nhất cậu làm chính là đưa nam chính ra khỏi động Lãnh Tuyền.

Chẳng lẽ nếu không đưa ra, có thể tiếp tục nhiệm vụ, vừa đưa ra đã thất bại.

Vậy cậu có phải đưa nam chính về không, đền bù chút?

Lâm Thanh Dạng cúi đầu chăm chú nhìn, thấy Sở Ly Thư ở trong hoàn cảnh ấm áp, sắc mặt đã dịu lại, sao cũng không làm được chuyện đưa người trở về hang băng chứ.

“Hệ thống, có cách khắc phục không? Nhiệm vụ này không hoàn thành, vậy cốt truyện còn có thể tiếp tục không?”

“Nhiệm vụ này cũng không ảnh hưởng đến cốt truyện tiếp theo, xin chủ ký kiên nhẫn đợi nhiệm vụ tiếp theo.”

“Không ảnh hưởng?” Lâm Thanh Dạng bối rối, “Sao có thể không ảnh hưởng, nếu như không được lão Tào tán thành và giúp đỡ, nam chính sao có thể dễ dàng lên làm hoàng tử thư đồng được chứ?”

Trong nguyên văn, nam chính phải mất một khoảng thời gian mới xác định lão Tào lão vẫn hướng về hắn, cho nên lão Tào là người đầu tiên biết nam chính trở về, đã hỗ trợ nam chính rất nhiều ở giai đoạn trước.

Nam chính tới đây cũng là vì cố ý tiếp cận lão Tào.

Hả? Lâm Thanh Dạng đột nhiên có dự cảm không rõ.

Đang lúc suy nghĩ, hệ thống bên này vừa lúc trả lời: “mục đích của nam chính là tiến vào hoàng cung, nếu như được nhân vật phụ trợ giúp, vậy hắn cũng sẽ tìm cơ hội hành động lần nữa, cho nên nhiệm vụ lần này thất bại cũng sẽ không quyết định được kết quả cuối cùng, sau khi tính toán, ảnh hưởng không lớn.”

Lâm Thanh Dạng ngơ ngác một hồi, “Đúng vậy, nam chính trong cốt truyện sẽ tìm lão Tào, cho dù không có ta... Chờ đã! chẳng lẽ lần này cũng là chính hắn muốn tìm lão Tào? Vì vậy ta mới nhận được nhiệm vụ đó.”

Hệ thống: “Đúng vậy. Nhắc nhở thân thiện, nhiệm vụ được tuyên bố ở giai đoạn trước đều là hình thức siêu cấp đơn giản, theo sự tiến triển của cốt truyện, độ khó của nhiệm vụ sẽ dần gia tăng, theo thống kê, tất cả Thiên Đạo trong thế giới, từ khi hệ thống được đưa vào hoạt động, hắn là kí chủ đầu tiên thất bại trong ba nhiệm vụ đầu tiên.”

Lâm Thanh Dạng: …

hắn nhớ tới, nhiệm vụ đầu tiên của tân thủ, lúc ấy hắn chỉ cần thay đổi chủ ý là có thể hoàn thành, đơn giản vô cùng.

Mà nhiệm vụ thứ hai này, nếu như nói nam chính muốn tìm Tào lão nói chuyện với nhau, bản thân nhận được nhiệm vụ này, có phải chỉ cần bám theo quan sát cốt truyện, cho dù không can thiệp, chỉ cần đứng ở một bên phòng phòng những chuyện ngoài ý muốn, cũng có thể hoàn thành chứ?

“kí chủ đã cập nhật hồ sơ hệ thống!”

Lâm Thanh Dạng: … Á a a a! Xấu hổ quá!

Hắn vừa mới còn nghi ngờ, bây giờ càng thêm chắc chắn, nam chính không có khả năng làm chuyện ngu xuẩn, hôm nay hắn lại bị phạt ở đó, chắc chắn là có mục đích khác.

Vừa rồi cho dù bị thương cũng không chịu rời đi, không phải bởi vì cương trực chân thành, hắn suýt chút nữa đã hoàn toàn hắc hóa điên cuồng rồi, người như vậy sao có thể ngu xuẩn đến mức phạt quỳ, nghiêm túc bị đánh, hắn cũng không phải diễn kịch buồn, chắc chắn là có nguyên nhân! Tại sao không nghĩ ra chứ!

Mẹ kiếp, nếu quả thật là như vậy, ta đây chẳng phải phạm phải đại sự sao?

Không chỉ có trở thành kí chủ đầu tiên trong lịch sử bị lừa trong một nhiệm vụ siêu dễ, còn mất ba ngày mạng, càng làm hỏng kế hoạch của nam chính, hại hắn ăn đau khổ vô ích như vậy.

Xong rồi.

Lâm Thanh Dạng cảm thấy hai điểm cuối cùng của mình cũng không giữ được nữa.

Nam chính nhất định sẽ ghi hận hắn, có lẽ lúc nam chính vừa tỉnh lại, bản thân sẽ nghe được tiếng cảnh báo của hệ thống tiếng.

“Hệ thống, về sau gặp phải kiểu tình huống này, ngươi phải nhắc nhở ta nhé! ta sao biết được lại đơn giản như vậy! bây giờ ta đưa trở về có kịp không?”

Hệ thống thẳng thắn: “Hệ thống không có chức năng hỗ trợ hoàn thành nhiệm vụ, xin kí chủ nhận sau khi nhận được nhiệm vụ suy nghĩ thêm. Hiện tại nam chính đã ngủ say, nhiệm vụ thất bại.”

Đây là đang trách hắn lúc nhận được nhiệm vụ, không coi trọng?

Hắn một lòng nghĩ muốn dẫn nam chính về, đó cũng là ý tốt, sợ nam chính gặp chuyện không may được chưa?

Thật oan uổng.

Thật đúng với hắn châm ngôn kia: Tiền mất tật mang.



Lâm Thanh Dạng ngồi bên giường thở dài, thiên nhân giao chiến.

Thuận Tài đã đi tìm thuốc.

Lúc này, phía sau Lâm Thanh Dạng có tiếng bước chân, đó là Từ Văn Trạch nhà bên cạnh đi tới.

Từ Văn Trạch nhìn thấy Sở Ly Thư trên giường: “Sao lại như này? Chưởng giáo không phạt đánh à.”

Sắc mặt Lâm Thanh Dạng xám xịt, quay đầu lại gọi người tới.

“Ồ, lúc ta đi Trình Nghĩa đã ở đó...”

Từ Văn Trạch rất thông minh, ngay lập tức đã hiểu được điểm mấu chốt, cau mày, “Thật quá đáng.”

Tuy trong lòng Từ Văn Trạch bất mãn, nhưng cũng không tiện nhiều lời, thấy sắc mặt Lâm Thanh Dạng như vậy có chút bất ngờ.

Lúc trước nói chuyện của Sở Ly Thư với Lâm Thanh Dạng, chỉ hy vọng hắn có thể nể tình cùng phủ, chăm sóc một chút.

Lúc nghe hắn nói xong, Lâm Thanh Dạng vẻ mặt khó chịu đi ra ngoài, Từ Văn Trạch vẫn lo lắng không biết trong lòng Lâm Thanh Dạng có trách Sở Ly Thư đã gây chuyện mà còn đi kiếm rắc rối hay không. Không ngờ hắn thật sự lo lắng cho Sở Ly Thư, còn cứu người về.

Trước kia không phải thường xuyên bị bắt nạt sao? Chẳng lẽ...

Từ Văn Trạch thu hồi ánh mắt thăm dò, không muốn hóng chuyện người khác, thấy Thuận Tài cầm thuốc tới, liền cau mày nói: “Trường hợp này tốt nhất nên đi đến viện gặp bác sĩ, nhỡ bị nội thương thì làm sao?”

Lâm Thanh Dạng cũng đã gặp họa một lần, lại tìm bác sĩ cho nam chính lần nữa, sợ không muốn chết nhanh hơn.

“Chỉ bị thương ngoài da, roi quất, thuốc ta mang đến chắc chắn tốt hơn bác sĩ mấy trăm lần, hơn nữa chuyện em họ bị đánh không nên truyền ra ngoài, sẽ gây phiền.”

Từ Văn Trạch ngẫm lại cũng đúng, hơi ngạc nhiên với suy nghĩ rõ ràng của Lâm Thanh Dạng.

Sau đó, Thuận Tài và Từ Văn Trạch hỗ trợ xử lý vết thương của Sở Ly Thư, Lâm Thanh Dạng thì chạy tới nói rõ tình huống với chưởng giáo. Nói cơ thể của Sở Ly Thư yếu, trước khi trở về Thái học đã lâm bệnh nặng, lúc bản thân đi động Lãnh Tuyền tìm người, Sở Ly Thư đã ngất xỉu.

Chưởng giáo quả thực cũng không phải không có tình người, hơn nữa trước đó cũng rất ngưỡng mộ học bá như Sở Ly Thư, nghe được lý do như vậy, đương nhiên sẽ thả đi.

Lâm Thanh Dạng đang muốn rời đi, kết quả lại đυ.ng phải một ông già khí chất bất phàm, nho nhã lại uy nghiêm trong bộ quần áo xám và mái tóc trắng, trong trí nhớ từng có duyên gặp mặt vài lần, chính là lão Tào lão người chịu trách nhiệm cho nhiệm vụ thất bại của hắn.

Đáng buồn hơn là lão Tào nghe bọn họ nói Sở Ly Thư mới bị què.

“Sở công tử bị bệnh? Chẳng trách...”

Chẳng trách cái gì? Chẳng trách hắn tìm hắn ta, hắn ta không có ở đây?

Huhuhu, xin lỗi, đều là lỗi của ta!

Lão Tào nhìn vẻ mặt đáng thương của Lâm Thanh Dạng, nghi ngờ nói: “Bệnh rất nghiêm trọng à?”

“Không... hắn sức yếu, cần thời gian nghỉ dưỡng.”

Tào lão gật đầu nói: “Văn chương của hắn lão phu đã xem qua rồi, làm rất tốt, nhưng là người trẻ tuổi không thể chỉ lo học hành, còn có sức khỏe tốt, nếu không tương lai làm sao phục vụ triều đình đây.”

“Ông nói có lý, học sinh nhớ kỹ, nhất định sẽ nhắc nhở em họ.” Lâm Thanh Dạng nhanh chóng nói.

Rời khỏi phòng Đan Tâm, Lâm Thanh Dạng cũng không dám trở về, sợ nam chính vừa khi tỉnh lại sẽ muốn diệt hắn. Nhưng không trở về cũng không được, không biết hôm nay tiếp xúc đã đủ chưa, quẹt thẻ đã được chưa, lỡ như lại trừ điểm, vậy thì hắn thật sự cách cái chết không xa nữa.

Tình huống hiện tại, thật sự không cho phép hắn có ý nghĩ may mắn.

Loanh quanh một hồi, đã đến giờ học võ buổi chiều, Lâm Thanh Dạng vừa mới xin nghỉ, nói muốn chăm sóc em họ, lúc này thấy đã có học sinh lần lượt từ phòng Nhật Nguyệt đi ra, Lâm Thanh Dạng cũng chỉ có thể cắn răng đi về.

Kết quả rất nhanh đã gặp được Từ Văn Trạch.

Từ Văn Trạch dừng bước, thấy vẻ mặt uể oải của Lâm Thanh Dạng, nghĩ hắn lâu rồi không về còn tưởng rằng lời cầu xin không được suôn sẻ, liền nói: “Lâm huynh, chưởng giáo có nói cái gì không?”

Lâm Thanh Dạng nhìn thấy người đồng thời hỏi: “Sở Ly Thư hắn thế nào rồi?”

Từ Văn Trạch trả lời trước: “Lúc bọn ta xử lý vết thương cho hắn, hắn đã tỉnh lại rồi, chắc cũng không có gì đáng ngại.”

Lâm Thanh Dạng tim đập thình thịch, lập tức khẩn trương nói: “Vậy hắn có nói gì không?”

Từ Văn Trạch nói: “Chỉ là hỏi ngươi đi đâu, ta nói cho hắn biết, hắn đi cầu xin cho hắn rồi, để hắn yên tâm nghỉ dưỡng, bây giờ có lẽ lại ngủ rồi.”

Lâm Thanh Dạng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng mang theo ý cười, “Làm phiền Từ huynh rồi.”

“Ly thư huynh cũng là bạn của ta. Chưởng giáo bên đó…”

“Ồ, không sao, chưởng giáo dễ nói chuyện, cũng đồng ý cho ta nghỉ, để ta chăm sóc.”

Hai người đang nói chuyện, Tề Nham đã xuất hiện ở cuối hành lang, nhìn thấy bọn họ liền chào hỏi. Dùng khuỷu tay chọc chọc Lâm Thanh Dạng nói: “Sao ta nghe nói hắn dẫn Sở Ly Thư trở về rồi, thật hay giả đấy?”

“Vậy thì sao?” Lâm Thanh Dạng còn muốn nói Tề Nham tự nhận là huynh đệ tốt của hắn, sao lúc hắn tới, lại không nói cho hắn biết chuyện này.

Tề Nham cũng bị oan, hắn làm sao biết được Lâm Thanh Dạng đột nhiên để ý tới tên trai bao đó như vậy, còn tỏ vẻ không hiểu được hành động như vậy của Lâm Thanh Dạng.

Nhưng khi hắn nhìn thấy Lâm Thanh Dạng và Từ Văn Trạch đứng cùng một chỗ tự nhiên nói chuyện, đột nhiên có vẻ hiểu ra, ôm lấy cổ Lâm Thanh Dạng, vẻ mặt ranh mãnh, “Ồ, chào người anh em, Từ huynh, ngươi xem Lâm huynh của ta vẫn có ưu điểm, đúng không.”

Từ Văn Trạch đối diện với vẻ mặt trêu chọc của Tề Nham, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, thần thái thoải mái vốn có ngay lập tức trở nên nghiêm trọng. “Lâm huynh đương nhiên có ưu điểm. Thời gian học võ sắp tới, tại hạ còn phải đi chuẩn bị, cáo từ.”

Lâm Thanh Dạng không hề biết sóng ngầm của hai người, Từ Văn Trạch vừa đi, chợt nghe thấy Tề Nham chậc chậc hai tiếng, vỗ nhẹ vào ngực Lâm Thanh Dạng với vẻ mặt khinh thường nói: “Huynh đệ ta thật sự ngưỡng mộ ngươi.”

Lâm Thanh Dạng: “Ngươi có ý gì?”

Tề Nham lập tức nói: “Coi như ta chưa nói, đi thôi.”

“Đi cái gì, buổi chiều ta còn phải chăm sóc em họ, đã xin chỉ thị của võ sư rồi, ngươi tự đi đi.”

Tề Nham lại tỏ vẻ hiểu rõ nói: “Thông minh đó, tìm được cho ngươi một lý do hợp lý để không đi học võ.” Nói xong quét mắt nhìn vòng thịt trên người Lâm Thanh Dạng, bình thường vị huynh đệ này đi học võ luôn vụng về, chỉ có múa roi ngựa là giỏi chút, thường bị người khác cười nhạo, cho nên Lâm Thanh Dạng thường trốn học võ nhất.

Lâm Thanh Dạng không muốn phí lời với hắn, xua tay rời đi.

Lúc này học sinh đi ra càng nhiều, Lâm Thanh Dạng đi ngược lại với đám đông hướng vào bên trong, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía hắn với hai kiểu, ghét bỏ và né tránh.

Người trẻ tuổi đi ngang qua đều chia bè chia phái, đã hình thành nguyên mẫu của các loại thế lực, sau lưng bọn họ đại diện cho gia tộc và lợi ích hoàng gia mà bọn họ ủng hộ, cũng sẽ là các đảng phái của triều đình trong tương lai.

Bọn họ không ngừng đi về phía trước theo dòng người, dường như có thể nhìn thấy cảnh tượng bọn họ hòa trong dòng chảy của cuộc đấu tranh triều đình ăn thịt lẫn nhau.

Điều mà bọn họ không ngờ tới chính là, người bị bỏ lại cuối cùng chính là người sẽ kiểm soát tình hình trong tương lai, mà bọn họ trong tương lai đều sẽ là bia ngắm của nam chính Sở Ly Thư.

Chỉ có một mình Lâm Thanh Dạng đang đi về phía Sở Ly Thư, thật đúng là có một loại cảm giác hơn hẳn rằng mọi người đều say một mình mình tỉnh.

Trở lại phòng riêng của mình.

Thấy Sở Ly Thư đã thay một bộ đồ lót sạch sẽ, nghiêng đầu nằm sấp ở trên giường, chăn chỉ đắp đến eo, cánh tay cũng có chăn lông chống lạnh, lưng bị thương, cũng không dám che đậy cái gì cả, không khí xung quanh tràn ngập mùi thuốc, sắc mặt của hắn so với vừa rồi khá hơn nhiều.

Trong phòng chỉ có một mình Sở Ly Thư, không thấy bóng dáng Thuận Tài.

Đang thấy kỳ lạ, chợt thấy Thuận Tài mang theo đống than lửa đi vào, muốn tăng nhiệt độ trong phòng.

“Thiếu gia, ngài quay lại rồi. Ta không có lười biếng, chỉ là vừa rồi Từ công tử nói sợ trên người Sở thiếu gia bị lạnh, bây giờ lại không tiện đắp chăn, cho nên bảo tiểu nhân làm thêm than lửa.

Lâm Thanh Dạng nghe xong gật đầu nói: “Ừ, vẫn là Từ công tử cẩn thận, ta còn không nghĩ tới.”

“Thiếu gia, mọi chuyện thuận lợi chứ? Chưởng giáo có trách cứ hắn không?” Thuận Tài lo lắng, không muốn thiếu gia vì Sở Ly Thư mà chịu oan.

“Xuỵt, ngươi nhỏ giọng chút, đừng quấy Sở Ly Thư nghỉ ngơi. Chưởng giáo bên đó không sao hết.” Lâm Thanh Dạng nói.

“Thiếu gia yên tâm, thuốc mà Sở thiếu gia bôi có tác dụng an thần, ngủ rất say, tạm thời sẽ không tỉnh dậy được.” Thuận Tài lại lo lắng nói: “Thiếu gia, sao ngài không đi học.”

“Ta lo lắng cho hắn, ở lại vẫn tốt hơn.”

“Hả, thiếu gia, có nô tài ở đây, ngài có cái gì mà lo lắng, ngài yên tâm, tiểu nhân biết ngài quan tâm Sở thiếu gia, nhất định sẽ chăm sóc tốt.

“Haiz, ngươi không hiểu, ta hiện tại không thể rời khỏi hắn.” Hắn chính là mạng sống của ta được chưa?

Lâm Thanh Dạng nói xong liền đi tới ghế tròn bên cạnh ngồi xuống, ngơ ngac nhìn góc mặt của Sở Ly Thư.

Hệ thống không có cảnh cáo, chứng minh nam chính không trách tội, nghĩ đến hắn vẫn có thể phân biệt đúng sai, biết mình là vì tốt cho hắn. Đã như vậy, vì để hoàn thành nhiệm vụ, nhất định phải mặt dày ở bên cạnh hắn từng giây từng phút mới được.

“Sở thiếu gia nếu như biết ngươi có tấm lòng này, nhất định sẽ rất cảm động.” Thuận Tài cười khanh khách.

Khóe miệng Lâm Thanh Dạng co giật, nếu thật sự cảm động thì tốt, hắn phá hủy kế hoạch của nam chính, hại hắn chịu khổ, cho dù không muốn gϊếŧ hắn cho hả giận, hẳn cũng rất tức giận.

“Haiz... Cảm động cái gì đó không dám hy vọng xa vời, không ghét ta là được rồi.” Lâm Thanh Dạng cười khổ.

“Sao có thể chứ!” Thuận Tài vội vàng nói.

Đương nhiên có thể, không chừng nam chính bây giờ cũng không muốn gặp hắn, hay là không đối xử tốt với hắn lần nữa? Để bù đắp? Miễn cho sau này hắn tỉnh lại, đánh dấu cũng khó khăn.

"Thuận Tài, ngươi đi chuẩn bị chút canh gừng hâm nóng, chờ hắn tỉnh lại, có thể uống bất cứ lúc nào, đúng rồi, còn đồ ăn nữa, từ tối hôm qua hắn đã không ăn gì rồi, chắc chắn rất đói bụng. Có thuốc mỡ để giảm ứ máu không, hắn quỳ lâu như vậy, đầu gối chắc cũng chịu không nổi, chờ hắn tỉnh, có thể bôi một chút.”

“Thiếu gia, ta chưa thấy ngài đối xử với ai tốt như vậy.” Thuận Tài nhịn cười đáp ứng, xoay người đang muốn đi làm việc, liền thấy gian phòng đối diện Đa Bảo Các, đó là gian phòng của Từ Văn Trạch.

Thuận Tài nhất thời bối rối, quay đầu lại nhìn Lâm Thanh Dạng, chỉ có thể nhìn thấy hai mắt hắn dán chặt trên người Sở Ly Thư, trong lòng bồn chồn, chẳng lẽ một chút cũng không thèm để ý? Không ngờ lại đối xử với Sở thiếu gia tốt như vậy.

Thuận Tài không hiểu, chỉ có thể ngoan ngoãn làm việc.

Lâm Thanh Dạng canh giữ bên giường Sở Ly Thư, lo lắng cho tương lai của mình. Nhưng không phát hiện hàng mi dài của người trên giường khẽ run lên, lộ ra một khe hở, đôi mắt đen bóng lộ ra ánh sáng trong trẻo, mà ánh sáng đó đang chiếu trên người Lâm Thanh Dạng.



Với tình huống không thể xác định sự an toàn tuyệt đối này, chỉ cần cơ thể có thể chịu đựng được, Sở Ly Thư tuyệt đối sẽ không để mình rơi vào trạng thái bất tỉnh, cho nên khoảnh khắc khi Lâm Thanh Dạng bước vào, Sở Ly Thư đã tỉnh táo lại.

Bản thân công khai trích dẫn những lập luận trước kia trong phiếu trả lời, bị phạt, đều là vì lão Tào, hắn phải biết lão Tào từ quan rốt cuộc là trung thành với hắn hay là có mưu đồ khác, lão Tào còn có thể tin được không, có thể dùng được không. Cho nên đã nghĩ ra một khổ nhục kế, muốn tránh tai mắt của thế lực khác, để lão Tào một mình tới gặp hắn.

Theo sự hiểu biết của hắn đối với vị sư phụ này, bản thân vì lập luận của cựu thái tử mà bị phạt, nếu lão Tào còn có chút trung thành với hắn nhất định sẽ tới gặp hắn, có điều thật không ngờ Trình Nghĩa ngu xuẩn kia sẽ tới trêu chọc hắn, bị đánh ngoài ý muốn, thân phận của hắn không thể chống cự, cũng không muốn lãng phí cơ hội này, chỉ hy vọng Trình Nghĩa hành xác cho xong, nhanh chóng cút, nhưng thật không ngờ lại nhịn đến cuối cùng, Lâm Thanh Dạng lại xuất hiện phá rối.

Không gặp được lão Tào, bỏ lỡ cơ hội tốt nhất.

Sở Ly Thư có chút phiền não, hắn không hiểu lúc ấy vì sao hắn không thể phản kháng Lâm Thanh Dạng, chẳng lẽ do mình yếu đuối? Cảm thấy quá lạnh quá đau, cho nên người khác cho đường lui hắn liền nhường?

Hắn cũng không muốn biến thành như vậy, quả nhiên, loại người như Lâm Thanh Dạng mặc dù đối với hắn có thể không có ác ý, nhưng cũng sẽ mang đến rắc rối, bây giờ hồi tưởng lại, hắn vẫn có chút tức giận trước sự kiêu ngạo của Lâm Thanh Dạng, tốt nhất là nghĩ cách rời xa một chút thì tốt hơn, tránh bị vướng víu.

Vừa nghĩ như vậy đã nghe được cuộc đối thoại không hề e dè này của chủ tớ.

“…Không ghét ta là được rồi...”

Mở to mắt nhìn lướt qua, Lâm Thanh Dạng đang canh giữ ở trước giường của hắn, khuôn mặt bình thường diễu võ dương oai khiến người ta chán ghét kia lúc này có chút ủ rũ.

Vì hắn? Buồn rầu phiền não như thế sao?

Bàn tay ẩn giấu nắm chặt thành nắm đấm.

Đầu óc nhất thời trống rỗng, hai mắt dần nhắm lại, hắn lại buồn ngủ. Chờ đến khi tỉnh lại, lại nghĩ cách khác gặp lão Tào lão vậy.