Tôi Sống Sót Nhờ Mạng Nhỏ Nằm Trong Tay Nam Chính

Chương 11

Bài khóa được trường học giao trong dịp nghỉ đó là: làm sao để kiểm soát dòng nước?

Học sinh được yêu cầu trích dẫn từ điển, lựa chọn và bình luận các phương pháp phòng chống lũ từ xưa đến nay. Đồng thời đưa ra quan điểm riêng về việc chống lũ.

Câu trả lời mà mọi người đưa ra đều khá thỏa đáng, tuy nhiên trong phiếu trả lời của Sở Ly Thư lại có đề cấp đến một phương pháp.

Chuyển nước sạch để làm giảm bùn sông, từ đó làm giảm nguy cơ lũ lụt.

Phương pháp này đã giúp nhà Chu giảm bớt thiệt hại trong nhiều năm lũ lụt, cũng giảm được đáng kể số nạn nhân chịu ảnh hưởng của thiên tai nhất trong lịch sử. Ngay cả khi hoàng đế vừa mới lên ngôi cũng đã áp dụng phương pháp này ở những vùng ngập lụt.

Nhưng ngay khi ý kiến này của Sở Ly Thư vừa đưa ra đã ngay lập tức gây ra tranh luận, vẻ mặt của mọi người trong trường đều thay đổi. Hiệu trưởng liền đưa ra hình phạt cho hắn và yêu cầu hắn phải suy ngẫm về những sai lầm của bản thân trong Hàn Tuyền Động.

Bị buộc quỳ gối trong Hàn Tuyền Động là một hình phạt nặng đối với học sinh, tuy nhiên toàn bộ trường học lại không một ai đứng ra giúp hắn lên tiếng.

Ngay cả với tính cách của Từ Văn Trạch, hắn cũng chỉ dám nhắc nhở Lâm Thanh Dạng một cách kín đáo.

Tất cả những điều này là do hắn đã nói đến phương pháp trị thủy của tiền thái tử Nguyên Nhiên, cũng chính là nam chính Sở Ly Thư của chúng ta.

Năm đó, Nguyên Nhiên đã phát huy võ đức, hơn nữa cũng được lòng bách tính tẳm họ, hắn có đủ mọi thứ sau khi trở thành thái tử. Hắn liên tục đưa ra tám chiến lược cải tạo, đều vô cùng có ích cho bách tính và triều đại nhà Chu. Thậm chí tiên đế cũng từng tỏ ý rằng đây là vị hoàng tử có khả năng giúp đỡ muôn dân tẳm họ nhất, khả năng hơn hẳn các vị tiền bối trước kia.

Tiên đế thậm chí còn từng nói đùa rằng ông muốn thoái vị sớm, trở thành thái thượng hoàng ngày ngày hưởng thụ cuộc sống về già, nhường lại ngai vàng kia cho thái tử.

Tuy nhiên, những thành tích to lớn ấy vậy mà lại bị lu mờ bởi trận chiến thua cuộc kia. Mọi người dường như đều lãng quên đi những cống hiến lớn lao của hắn mà chỉ chăm chăm nhìn vào lỗi lầm đó.

Mà tám chiến lược đó, bao gồm cả phương pháp trị thủy kia.

Mọi người đều biết phương pháp này tốt, nhưng không ai dám nhắc đến. Nó giống như một sự tồn tại mà tất cả mọi người đều cấm kị.

Sẽ không có kẻ nào ngu ngốc dám nhắc đến phương pháp trị thủy này của tiền thái tử ở trường học trực thuộc hoàng thất này. Cho dù hắn có đồng ý với chuyện này, vậy chính là xem như đang bào chữa cho kẻ có tội.

Nói tóm lại trong một câu đó là, không ai được nhắc đến tiền thái tử hay trích dẫn những gì tiền thái tử từng nói, dù là nửa chữ cũng tuyệt đối cấm kị.

Mặc dù chuyện này rất không công bằng, nhưng đối mặt với tình huống hiện tại, bọn hắn cũng chỉ là kẻ hữu tâm vô lực, có lòng mà không có sức. Cho nên khi Lâm Thanh Dạng nghe Từ Văn Trạch nói rằng Sở Ly Thư trích dẫn những gì tiền thái tử từng nói, hắn đã cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, quả thật là không thể tin được.

Rốt cuộc thì hắn muốn làm gì?

Hắn ta không ý thức được rằng bản thân hắn sẽ bị lộ sao?

Phải có trạng thái tích cực khi nói về quá khứ của bản thân, thì mới không khiến người ta nghi ngờ chứ.

Lâm Thanh Dạng thực lòng không hiểu Sở Ly Thư đang nghĩ gì, biết hắn đang bị trừng phạt, tạm thời chưa thể quay lại, bản thân còn phải kiểm tra.

Vậy mà liền chạy đến xem hắn đang như thế nào, muốn giúp đỡ hắn, để còn tranh thủ tăng thêm chút thiện cảm của nam chính, ngày sau mong được hắn ưu ái hơn chút ít.

Kết quả là gặp phải tình huống bi thảm như thế này.

Sự tức giận vẫn luôn được Lâm Thanh dạng che giấu giờ bỗng lộ rõ mồn một.

Hắn vẫn còn nhớ rằng để có thể tạo ra phương pháp trị thủy ấy, tiền thái tử đã đi đến từng vùng trước và sau khi ngập lụt, hỏi han tất cả những người chịu nạn cũng như những người có năng lực tại địa phương để học hỏi kinh nghiệm chống lũ.

Hắn phải đi lại ngày đêm giữa những con sông, kiểm tra kĩ lưỡng từng công tác trị thủy, làm việc không màng nghỉ ngơi mới có thể đưa ra bộ quy định cùng với phương pháp ấy.

Nam chính đã từng vì dân vì nước nghĩ ra ý tưởng hay như vậy, không biết đã cứu được biết bao nhiêu người khỏi cơn khốn khổ, thoát khỏi cảnh chia ly sinh tử giữa người với người. Vậy mà giờ đây, một đám người từng quỳ xuống tung hô hắn lại tự tay cầm roi quất hắn, sỉ vả hắn. Thật là vô cùng lố bịch!

Lâm Thanh Dạng cố gắng quấn chặt Sở Ly Thư, giờ khắc này nhìn thấy hắn yếu đuối như vậy, Lâm Thanh Dạng càng thêm nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng vừa ngước mắt lên, hắn bắt gặp một đôi mắt đen trắng rõ ràng, thanh tỉnh đến lạ lùng. Khuôn mặt hắn không có vẻ gì là đau đớn lắm, chỉ có vẻ mặt tái nhợt vì chịu lạnh. Trên môi còn có vết máu nhưng đã bị đóng băng, nhìn Sở Ly Thư, Lâm Thanh Dạng cảm thấy ngay giấy tiếp theo hắn có thể sẽ bị đóng băng ngay lập tức.

Trái tim Lâm Thanh Dạng ngay lập tức chùng xuống, một cảm giác đồng cảm dâng lên mạnh mẽ trong hắn.

“Lâm Thanh Dạng, ngươi to gan!”

Lâm Thanh Dạng hít một hơi sâu, sau đó quay lại và trừng mắt nhìn.

Trình Nghĩa, hóa ra trước mắt hắn chính là Trình Nghĩa.

Hàm răng của Lâm Thanh Dạng suýt chút nữa là bị hắn cắn gãy.

“Trình Nghĩa, ngươi đây là đang muốn hành hình biểu ca của ta, nếu ngươi tiếp tục làm như thế này. Nếu như biểu ca của ta xảy ra chuyện, ngươi định sẽ lấy mạng đền mạng à?” Lâm Thanh Dạng bày ra tư thế ông nội của người ta, tỏ ra khó nói chuyện: “Có phải ngươi cảm thấy người của phủ An Nam Hầu chúng ta rất dễ bị ăn hϊếp đúng không?”

“Ôi, kẻ có lòng phản nghịch như hắn, có chết cũng là đáng đời.” Trình Nghĩa ngẩng cổ lên, trợn mắt nhìn mà nói: “Chẳng lẽ ngươi chưa nghe nói chuyện của hắn sao? Phủ An Nam Hầu dạy ra một kẻ như hắn, cũng không thể thoát khỏi liên can.”

“Không quản là đã làm những gì, tuy nhiên hiệu trưởng cũng đã trừng phạt hắn rồi, vậy thì mọi chuyện hôm nay dừng lại tại đây. Thế nhưng hôm nay ngươi tự tiện sử dụng hình thức hành hình người khác như vậy, là lệnh của ai?”

Trình Nghĩa có chút nghẹn lời, nhưng Lâm Thanh Dạng biết hắn đang âm thầm hành động.

Trình Nghĩa tức giận đến mức khuôn mặt gần như biến dạng, khó chịu cất tiếng: “Lâm Thanh Dạng, ngươi uống nhầm thuốc phải không? Vậy mà lại đi bảo vệ hắn? Chẳng phải ngươi cũng không vừa ý đối với hắn hay sao?”

“Vậy thì hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết, ta cảm thấy ngươi bị điên rồi! Ngươi dám đánh hắn, tức là ngươi đang đánh ta. Ta cũng không phải là kiểu người hiền lành gì cho cam, nếu ngươi chọc tức ta, ta sẽ báo cáo lên thẳng với bệ hạ. Để xem xem một học sinh chỉ vô ý trích dẫn một câu nhưng lại bị ngươi đánh cho đến chết thì sẽ được bệ hạ phân xử như thế nào?”

Hoàng đế là người vô cùng quan tâm đến thể diện và danh tiếng, nếu chuyện này truyền đến tai của bệ hạ, tuy rằng bệ hạ sẽ không vui nhưng tuyệt đối sẽ xử lí chuyện này công bằng. Tuy rằng Sở Ly Thư đã bị trừng phạt rồi, nhưng Trịnh Nghĩa, hắn chỉ có tư cách là đồng môn chứ không phải quan chức, tất nhiên không có quyền đánh người như vậy.

Trình Nghĩa chắc chắn sẽ không thoát khỏi liên quan trong chuyện này, tất nhiên cũng sẽ khó tránh khỏi việc bị trừng phạt, mà lúc này trong triều đình lại dâng lên một đợt sóng ngầm, các phe phái đều đang rục rịch. Nếu như lúc này Trình Nghĩa phạm lỗi, há chẳng phải là dâng mỡ lên miệng mèo, giúp cho các phe đối lập dễ dàng kéo phe cánh cũng như chủ nhân đằng sau Trình Nghĩa xuống nước hay sao.

Mà tất cả những việc Trình Nghĩa làm hôm nay đều là vì lấy lòng chủ nhân của hắn, hắn tự nhiên càng không dám đem phiền toái cùng rắc rối đến cho chủ nhân của mình.

Cho nên nếu gặp phải Lâm Thanh Dạng hành xử không theo lẽ thường như vậy, người chịu khổ chính là hắn.

“Ngươi...Ngươi...Ngươi. Tốt, rất tốt, Lâm Thanh Dạng, ngươi dám bào chữa cho hắn, cũng tức là đang bào chữa cho người kia. Ngươi tốt nhất nên cẩn thận, coi chừng ta sẽ báo cáo lên trên chuyện ngày hôm nay của ngươi.”

“Ngươi có thể câm miệng, đừng nghĩ đến việc đổ lỗi cho ta. Nếu không, ta sẽ biên soạn một cuốn sách, trong đó liệt kê đầy đủ chi tiết những việc ngươi đã làm với bách tính sau đó trình lên hoàng thượng, chúng ta trực tiếp cá chết lưới rách, đồng quy vu tận. Tốt nhất là ai cũng đừng mong được sống tốt.”

Đều là những kẻ bắt nạt người khác như nhau, ỷ quyền thế ức hϊếp người khác, còn muốn so xem ai trong sạch hơn ai hay sao?

Trình Nghĩa và Lâm Thanh Dạng trước giờ luôn duy trì khoảng cách, có thể nói là nước sông không phạm nước giếng. Thế nhưng không ngờ lại có một ngày xảy ra cãi vã như vậy.

“Lâm Thanh Dạng, ngươi quyết tâm bảo vệ hắn đến cùng đúng không? Vậy là ngươi muốn trở mặt thành thù với ta?”

Lâm Thanh Dạng đang định tiếp tục chiến đấu thì bỗng dưng tay áo bị ai đó kéo lại.

Vừa quay đầu lại liền thấy Sở Ly Thư đang dùng sức gắng gượng đứng dậy.

Sở Lập Thư hơi cúi đầu với Trình Nghĩa.

“Nhị biểu ca của ta không có ý này. Là do hắn thiển cận và thiếu hiểu biết. Vốn dĩ là muốn viết ra một câu trả lời thật hay nhưng nào ngờ lại phạm phải một sai lầm nghiêm trọng như vậy. Trình ca dạy ta một bài học như vậy là hợp tình hợp lí, nếu như Trình ca vẫn chưa hài lòng, vậy thì Sở Ly Thư tình nguyện nhận thêm vài đòn roi nữa để có thể rút kinh nghiệm.”

Lâm Thanh Dạng mở biết muốn nói, nhưng bỗng chốc lại chẳng biết nói gì? Chỉ biết hai hàm răng của hắn đang nghiến chặt lại.

Mà Trình Nghĩa bên này thì lại cười lớn đắc thắng.

Vốn dĩ là đã rơi vào cảnh bế tắc, nào ngờ Sở Ly Thư lại cho hắn nấc thang đi xuống. Hắn tất nhiên cũng sẽ xuống tay nhẹ nhàng, dù sao hắn cũng đã bị đánh rồi. Chỉ cần cho tên tiểu tử này biết điều cấm kỵ là được, ai là người nên chọc, ai là người không nên chọc.

“Nếu ngươi là người ngoài, chưa ở đây lâu mà lại còn thiếu hiểu biết thì ta tạm tha cho ngươi. Sau này ngươi tự quan sát và học hỏi thêm đi. Đừng có suốt ngày ra ngoài khoe khoang. Ngươi nên nhớ rằng họa từ miệng mà ra. Được rồi, chúng ta đi.”

Sau khi lấy lại thể diện, Trình Nghĩa lắc người quay đi tựa như con công đang xòe đuôi.

“Vừa rồi dù hắn có bị đánh như thế nào cũng không than một lời, sao đến lượt Lâm Thanh Dạng bị đánh thì hắn lại lên tiếng nói chuyện rồi?” Người bên cạnh vừa hay lên tiếng nói.

Trình Nghĩa mỉm cười nói: “Bản thân hắn hiện tại đang ở An Nam Hẩu phủ, tất nhiên không dám gây rắc rối cho Hầu phủ. Nếu không thì nơi hắn sống sau này chính là ngoài đường. Một đứa ngu ngốc như vậy lại được Tào tiểu thư quý trọng, càng nghĩ càng thấy kì lạ.”

Nhắc đến cháu gái của ông Tào, đệ nhất tài nữ của kinh thành, Trình Nghĩa lập tức mỉm cười, mà tất cả mọi người xung quanh cũng đều gật đầu đồng tình.

Mà lúc này, trong động Hàn Tuyền lại vô cùng yên tĩnh.

Mắt thấy Trình Nghĩa lấy tư thế kiêu ngạo rời đi, Lâm Thanh Dạng cảm thấy vô cùng khó chịu, bản thân hắn không nuốt trôi cục tức này được, hết lần này đến lần khác đều cố gắng nén giận nhịn xuống, quay đầu nhìn Sở Ly Thư nhưng đột nhiên lại phát hiện Sở Ly Thư cũng đang lặng lẽ nhìn hắn.

Ngươi nhìn ta làm cái nhìn? Ngươi đáng ra nên nhìn chằm chằm vào tên Trình Nghĩa chết tiệt đó, viết tên hắn ta vào cuốn sổ tử thần rồi sau này sẽ xử lí hắn ta thật thê thảm vào.

Lâm Thanh Dạng thật lòng không hiểu vì sao Sở Ly Thư không có chút tức giận nào. Nếu là hắn, có lẽ hắn đã tức chết rồi.

Suy cho cùng, Trình Nghĩa chính là biểu đệ của Sở Ly Thư, à không, là của Nguyên Nhiên.

Một trong tứ đại gia tộc của triều Chu chính là nhà họ Trình ở Thái Nguyên.

Trình gia có hai người con gái, đều được gả vào hoàng thất, một người trở thành hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, một người là quý phi cao quý vô song.

Hoàng hậu sức khỏe yếu ớt, nhiều năm không thể có con. Tuy nhiên quý phi lại có hai người con trai, một người là Nguyên Nhiên, người còn lại là Nguyên Diệp.

Hậu cung hòa thuận, chúng phi tần an phận thủ thường, mà tình cảm đế hậu cũng rất tốt. Chỉ sau khi chiến tranh xảy ra, đế hậu lần lượt qua đời. Trong cung chỉ còn lại duy nhất Trình quý phi và hoàng tử Nguyên Diệp.

Mặc dù lúc đó, vương gia đã được hoàng đế xuống sắc lệnh phong làm tân hoàng, tuy nhiên, vì để xoa dịu dư luận cũng như giải quyết các cuộc tranh cãi. Tân hoàng đã ban sắc lệnh lập thái tử.

Cũng chính là lập con út của tiên đế, Nguyên Diệp làm thái tử.

Ý tứ muốn nói rằng, sau này thiên hạ vẫn trong tay của con cái tiên đế, tân hoàng hiện tại chỉ là tạm giữ ngôi vị này mà thôi, sau này sẽ trả lại vị trí ấy cho thái tử Nguyên Diệp.

Cũng chính là nói, hoàng đế hiện tại chính là đệ đệ ruột thịt của Sở Ly Thư.

Là kẻ mang họ Trình, Trình Nghĩa tất nhiên đi theo phe cánh của thái tử, tự nhiên cũng sẽ không vừa lòng với những người ủng hộ tiền thái tử, mà hắn không vừa lòng, cũng chính là ý của người đứng sau hắn, thái tử hiện tại.

Đệ đệ ruột thịt của hắn ghét hắn, vậy nên biểu ca của hắn trừng phạt Sở Ly Thư cũng chính là lẽ tất nhiên.

Lâm Thanh Dạng không biết được trong tình huống này, Sở Ly Thư sẽ giải quyết mọi chuyện như thế nào.

Khỏi cần nghĩ nữa, Lâm Thanh Dạng bây giờ cảm thấy bản thân sắp tức đến hộc máu rồi. Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết tên Trình Nghĩa trước đây chắc chắn thường xuyên đi theo sau Sở Ly Thư, nhưng nay thời thế thay đổi, hắn vậy mà dám đứng trước mặt Sở Ly Thư phô diễn thực lực. Thật nực cười.

“Trình Nghĩa...ngươi không biết hắn là ai sao? Ngươi sợ hắn làm cái gì?” Lâm Thanh Dạng bốc đồng nói một câu, nhưng vừa nói xong hắn liền thấy hối hận, thật sự muốn cắn lưỡi một cái quá đi.

“Trình công tử địa vị cao quý. Cho dù nhị đệ là đích trưởng tử của An Nam Hầu phủ, nhưng ngày sau nếu muốn cùng hắn cạnh tranh cũng sẽ gặp không ít khó khăn. Không cần vì ta mà làm ra loại chuyện nguy hiểm như vậy được.”

Sở Ly Thư nói giọng đều đều, không nhìn ra được chút cảm xúc thừa thãi nào, không buồn không vui, chỉ có một cảm giác trống rỗng khó nói nên lời.

Lâm Thanh Dạng biết bản thân đã lỡ lời, nhưng may mắn làm sao rằng Sở Ly Thư không phát hiện ra. Tuy nhiên, Lâm Thanh Dạng vẫn nhìn Sở Ly Thư với vẻ mặt không thể tin được, hắn có thể nói ra những điều đó bình thản như vậy, sức chịu đựng quả thật vô cùng phi thường.

“Ngươi, ngươi có ổn không? Tên Trình Nghĩa này ra tay thật sự quá ác độc.” Vừa rồi hắn chỉ chịu phải chút đau đớn, nhưng cũng khiến hắn gần như bật khóc, đến giờ khóe mắt hắn vẫn còn ẩm ướt. Không phải do Lâm Thanh Dạng yếu đuối mà là do cơ thể của tên mập này thật sự không chịu được đau đớn.

“Nhị biểu ca sao lại xuất hiện ở đây?” Sở Ly Thư bỗng dưng cất tiếng hỏi.

“Đương nhiên là do ta nghe nói ngươi xảy ra chuyện, cho nên mới...à ờm, ngươi là biểu đệ của ta, khi ngươi gặp phải rắc rối sao ta có thể không quan tâm tới ngươi được?” Nhưng mà thật ra, mục đích chính của hắn chính là đến để checkin.

Nhìn thấy ánh mắt của Lâm Thanh Dạng cót chút né tránh, dường như có vẻ gì đó là áy náy. Sở Ly Thư tạm dừng lại một chút, nhưng hai mắt vẫn nhìn thằng vào Lâm Thanh Dạng.

“Trời ơi, thôi đừng nói đến mấy chuyện này nữa. Đi thôi, chúng ta mau đi thôi, vết thương trên lưng ngươi cần được xử lí ngay, không nên để lâu.” Lâm Thanh Dạng nhanh chóng thay đổi chủ đề, giả vờ quan tâm đến sức khỏe của Sở Ly Thư.

Đồng tử của Sở Ly Thư bỗng chốc co lại, như vừa giật mình tỉnh táo, bèn xua tay nói: “Đa tạ nhị biểu ca đã quan tâm, tuy nhưng việc trừng phạt của hiệu trưởng vẫn chưa hoàn thành, ta ở đây quỳ thêm hai canh giờ nữa để xong hình phạt. Nơi này lạnh lẽo, nhị biểu ca vẫn nên đi trước đi.”

Sở Ly Thư vừa nói xong, liền vươn tay cởϊ áσ choàng lông cáo ra: “Hiệu trưởng ra lệnh ta phải mặc áo mỏng để tự kiểm điểm lỗi lầm của bản thân, không được mặc ấm.”

“Ngươi đã như thế này rồi mà còn quỳ gì nữa? Để ta đi tìm hiệu trưởng nói chuyện, lão già đó tuy nghiêm khắc nhưng cũng không phải là không phân biệt được trái phải.” Lâm Thanh Dạng nhanh chóng đáp lời lại.

“Đây là lỗi của Ly Thư, vẫn nên để Ly Thư tự mình hoàn thành hình phạt. Nhị biểu ca vẫn nên đi trước đi.”

Đang nói chuyện, bỗng dưng trong đầu hắn vang lên một âm thanh.

Sau khi nghe thông báo của hệ thống, Lâm Thanh Dạng cảm thấy bản thân sốc đến khờ luôn rồi: “Nhiệm vụ đầu tiên đặt ra, nhiệm vụ 1: Giúp nam chính hoàn thành sứ mệnh nói chuyện được với hoàng thượng.”

Lâm Thanh Dạng lập tức thở phào nhẹ nhỏm, còn may, còn may mắn, hắn cứ tưởng nam chính lại tiếp tục gặp nguy hiểm cần hắn đến cứu.

Trong lúc hắn đang phân tâm chú ý đến hệ thống, không biết từ lúc nào mà Sở Ly Thư đã quỳ xuống, mặt đối diện với tảng băng, trên đó còn khắc hai chữ thánh nhân.

Nhìn thấy máu trên lưng của Sở Ly Thư vẫn đang tiếp tục rỉ ra, Lâm Thanh Dạng thực sự không thể nhìn được nữa, bèn định cố gắng thuyết phục hắn thêm lần nữa. Nhưng mắt thấy thân hình nam chính lắc lư, sau đó bỗng dưng ngã về phía trước.

Cũng may sao Lâm Thanh Dạng đứng ngay gần đó, lập tức đưa tay nửa ôm nửa đỡ lấy nam chính. Nếu không, đầu hắn mà đập vào tảng băng này, dù không vỡ ta nát thì cũng sẽ chảy máu.

Sở Ly Thư tựa như trong lúc nhất thời không thể chịu đựng được, cơ thể mới yếu đuối ngã xuống, nhưng sau khi được Lâm Thanh Dạng đỡ, hắn từ từ đứng dậy, đưa tay đẩy cánh tay đang đỡ của Lâm Thanh Dạng.

“Nhị biểu ca, ta vẫn có thể...”

Lâm Thanh Dạng sợ hãi đến mức trái tim nhỏ bé của hắn suýt chút nữa là nhảy ra khỏi l*иg ngực: “Ngươi không thể, ngươi mới không thể tiếp tục như vậy. Thể hiện mặt yếu đuối của bản thân khó khăn đến như vậy sao? Nơi này không có nguy hiểm, mà ta cũng sẽ không làm hại ngươi.”

Lâm Thanh Dạng thực sự vô cùng lo lắng cho Sở Ly Thư, hắn cảm giác giờ đây, Sở Ly Thư có thể ngất đi bất cứ lúc nào. Vậy nên trong tức khắc, Lâm Thanh Dạng quay lại, nắm tay Sở Ly Thư rồi cõng hắn trên lưng.”

Sở Ly Thư nằm trên lưng của Lâm Thanh Dạng, thân thể hắn cứng đơ, hắn cảm thấy bản thân cũng sắp đóng thành cục băng cứng ngắc rồi.

“Biểu ca!”

“Nếu đã gọi ta là biểu ca, vậy thì cứ nghe lời ta đi. Ta làm như vậy là vì muốn tốt cho ngươi. Nếu như hiệu trưởng muốn trừng phạt ngươi, vậy thì ta chịu thay ngươi là được.” Lâm Thanh Dạng hiếm khi dùng giọng điệu cứng rắn như vậy để nói chuyện với hắn.

Trong mắt Sở Ly Thư lộ ra tia lo lắng. Hắn đã phí công giăng cái bẫy này chỉ để bắt con cá lớn đó. Giờ đây cá vẫn chưa lọt lưới, sao hắn có thể bỏ cuộc giữa chừng được chứ?

Đang lúc hắn chuản bị vùng vẫy định đi xuống thì lại nghe tiếng Lâm Thanh dạng gọi Thuận Tài lấy áo choàng lông cáo khoác lên người hắn.

Miệng vẫn không quên phàn nàn: “Ngươi có thể nào tự chăm sóc bản thân cho thật tốt được không, đừng làm người khác lo lắng nữa.”

Ngay sau đó, Sở Ly Thư có thể cảm nhận sâu sắc Lâm Thanh Dạng hít sâu một hơi, sau đó cẩn thận đưa hắn ra ngoài.

Người của Lâm Thanh Dạng có chút mập, cho nên thân nhiệt cũng vì thế mà rất cao, Sở Ly Thư có thể cảm nhận vô cùng rõ ràng, không phải là hơi ấm từ áo choàng mà là từ cơ thể của Lâm Thanh Dạng.

Không phải hắn vô cảm, không cảm nhận được cái lạnh lẽo trong hang động và cơn đau đớn từ lưng. Nhưng lúc này đây, Sở Ly Thư cảm thấy bản thân hắn đang dần dần rời xa cái lạnh lẽo đó.

Dần dần, hắn lại có chút buồn ngủ, tuy vẫn muốn vùng vẫy chống cự nhưng bàn tay hắn lại cứ nặng dần, không thể nào nhấc lên nổi.

Những suy nghĩ của Lâm Thanh Dạng dường như vang lên ngay bên tai của hắn...

“Thiếu gia, Sở thiếu gia thϊếp đi rồi.” Thuận Tài đúng lúc nhắc nhở.

Lâm Thanh Dạng không tiện quay đầu lại nhìn, tuy nhiên hắn có thể cảm nhận rõ mồn một hơi thở đều đều của Sở Ly Thư đang phả vào gáy hắn. Qủa nhiên, nam chính chỉ là đang gắng gượng ra vẻ mà thôi.

“Thiếu gia, người đối xử với Sở thiếu gia thật tốt.”

Khóe miệng của Lâm Thanh Dạng khẽ co giật, hắn mới không có đối xử tốt với tên nam chính tàn bạo này. Hắn chỉ là, chỉ là đang đồng cảm với sự đáng thượng này của nam chính mà thôi. Nếu nam chính xảy ra chuyện gì bất trắc, hắn sẽ phải dùng điểm tích lũy của bản thân để mà cứu người. Phiền phức biết bao nhiêu, đúng là cái quy tắc chết tiệt.

Bởi vì Sở Ly Thư đã bất tỉnh, vậy nên Lâm Thanh Dạng cũng không còn cách nào khác, chỉ đành đưa hắn về chỗ ở của bản thân.

Vừa mới đặt người lên giường, trong đầu lại vang lên một âm thanh nhắc nhở khác từ hệ thống.

Hệ thống: “Nếu không hoàn thành nhiệm vụ giúp nam chính nói chuyện với hoàng thượng, kí chủ sẽ bị trừ ba điểm, số điểm còn lại là hai điểm. Xin kí chủ lưu ý!”

Lâm Thanh Dạng: ???