Thật lòng?
Trước đây, thái tử là người đi đến đâu cũng được tiền hô hậu ủng, bởi lẽ hắn chính là người cao quý nhất. Thế nhưng giờ đây, hắn lại là kẻ mất đi tất cả. Thậm chí sự tồn tại của hắn cũng bị phủ nhận, đôi khi cũng sẽ được chú ý đến, nhưng chỉ là đùa giỡn trên nhan sắc của hắn.
Hắn luôn cho rằng Lâm Thanh Dạng cũng chính là kẻ dâʍ ɭσạи không bằng cầm thú như vậy, nhưng không ngờ lại nghe được những lời lẽ đầy chân thành này.
Người như Lâm Thanh Dạng, vẫn còn có sự chân thành ư?
Hắn nhớ lại vừa rồi, khi Lâm Thanh Dạng đang ngâm mình trong bồn nước, trên bàn tay trắng nõn ấy lại xuất hiện vết xước, những vết sẹo đỏ thẫm không hề phù hợp khi xuất hiện trên đôi bàn tay xinh đẹp như ngọc ấy.
Bởi vì cứu hắn nên đôi tay ấy mới bị thương như vậy sao?
Hắn nhớ ra bản thân vì muốn đi vào sơn động mà còn bị trầy xước mấy chỗ.
Một đại thiếu gia từ nhỏ đến lớn đều tôn quý như hắn, gặp chuyện một chút liền kêu đau thấu trời, làm khổ mọi người xung quanh. Nhưng lại hắn mà bị thương.
Nghĩ đến đây, Sở Ly Thư liền bị chính suy nghĩ hoang đường của bản thân làm cho buồn cười.
Nhưng những lời an ủi đó cứ như cuộn băng cassette được tua đi tua lại trong đầu, tuy lời nói không rõ ràng. Nhưng giọng điệu thận trọng và mềm mỏng đó lại khiến hắn có cảm giác vừa lạ vừa quen.
Cho đến ngày hôm nay, vẫn có người đứng ra bảo vệ hắn, chuyện tốt như thế này, đã bao lâu hắn chưa được cảm nhận rồi?
Kế hoạch mũi nhọn của hắn tất nhiên không dễ dàng xảy ra sai sót. Mặc dù có thể từ những lời nói mơ hồ vừa rồi của Lâm Thanh Dạng mà đoán ra, nhưng hắn cũng không có tiết lộ bí mật gì trong vô thức.
Lâm Thanh Dạng vẫn chưa biết chuyện gì, tuy nhiên việc một nam nhân có tình ý đối với hắn, cho dù có là chân thành đi chăng nữa thì hắn cũng cần phải xử lí tránh để hậu họa về sau.
Lông mi vừa dài vừa dày khẽ buông xuống, tựa như một chiếc rèm, kéo xuống để che lấp đi những sắc thái phức tạp bên trong. Chợt cơn đau từ những vết thương khiến hắn tỉnh táo, nhìn xuống đôi bàn tay đã được băng bó. Dừng lại một chút.
Sở Ly Thư đã vô thanh vô thức biến mất.
Âm thanh báo động đến bây giờ mới được gỡ bỏ, nhưng Lâm Thanh Dạng không hề cảm thấy thư giãn chút nào cho đến khi âm thanh điều hướng thay đổi, chứng tỏ nam chính của chúng ta đã rời đi.
Lâm Thanh Dạng cuối cùng cũng thở hắt ra một hơi, vừa rồi thật sự là vô cuunfg nguy hiểm, mà hắn cũng đã cứu được một mạng người.
“Thuận Tài! Ngươi thật sự đúng là phúc tinh của ta! Ngươi đã giúp ta vẽ ra một con đường sống.”
Khi ngẩng đầu lên, hắn thấy gương mặt của Thuận tài nhăn như khỉ, trông cứ như bị táo bón không bằng.
“Thiếu gia, nô tài biết ngài thật sự cảm động, nhưng ngài đừng khiêm tốn như vậy! Nô tài cảm thấy bản thân không cần giúp ngài tỉnh táo lại nữa!” Thuận Tài bỗng dưng cảm thấy có gì đó không đúng, nhận ra bản thân hắn đã nói quá nhiều, nên để Lâm Thanh Dạng tự bình tĩnh đối mặt với nội tâm của hắn.
Lâm Thanh Dạng bày tỏ bản thân hắn hiểu được, việc này giống như một kẻ ăn chơi trác táng bỗng một ngày gặp phải tiếng sét ái tính, nhưng hắn chỉ biết hung hăng dùng vũ lực để chiếm lấy người đẹp. Hắn cũng sẽ tỏ ra vô cùng si mê yêu mến, đây cũng là biểu hiện của tất cả mọi người khi gặp phải người mình thích.
Nam chính đi rồi, Lâm Thanh Dạng cũng không muốn bày tỏ tình cảm với một người đàn ông, hắn cảm thấy bản thân mình sắp không ổn rồi. Nam chính không gϊếŧ chết hắn, đây quả nhiên là khả năng tự chủ mạnh mẽ của Sở Ly Thư.
Sau khi nguy cơ biến mất, Lâm Thanh Dạng lờ mờ đoán được, có lẽ Sở Ly Thư vẫn chưa hoàn toàn hắc hóa. Vậy nên, hắn cần phải bày tỏ tình cảm của bản thân dành cho người hắn yêu, dù cho, đó có là đàn ông đi chăng nữa.
Có thể cứu một mạng sống khỏi tên đại ma đầu đó, Lâm Thanh Dạng lúc này đây đang tràn trề hi vọng đối với tương lai sau này. Điều này chứng minh việc ở dưới trướng của nam chính cũng không khó như anh tưởng tượng, dù tính tình của Sở Ly Thư có chút sớm nắng chiều mưa nhưng ít ra hắn vẫn còn có chút nhân tính. Trừ những tình huống khẩn thiết, Lâm Thanh Dạng tin rằng hắn sẽ không ra tay gϊếŧ người.
Nhưng mà hẳn là hắn đã thấy ghê tởm rồi, cả hai người bọn hắn đều là những trai thẳng chính hiệu. Vậy thì tương lai sau này, hắn sẽ thử tìm cách mạo hiểm để chứng tỏ bản thân không còn tình cảm như vậy nữa, sau đó trở lại thành trai thẳng, nói không chừng mọi người đều vui vẻ, mà hắn cũng có thể thuận lợi trở thành an hem chí cốt với nam chủ nữa.
Lâm Thanh Dạng rất hài lòng với tưởng tượng với trí tưởng tượng của bản thân, nhưng có vẻ Thuận Tài vẫn muốn thuyết phục hắn, Lâm Thanh Dạng không them nói dối hắn nữa, trực tiếp xua tay trả lời: “Ta không đi U Đình lâu nữa, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi, ta mệt rồi.”
Thuận Tài ngập ngừng, thực chất điều hắn muốn nói không phải là về U Đình lâu. Mà Lâm Thanh Dạng dường như lại không nghĩ nhiều, hắn cũng không dám nhắc đến người đó, vậy nên cũng chỉ đành cung kính lui xuống.
Có lẽ chủ tử của hắn lại thích một nam nhân khác chăng, nhưng cũng không sao, việc chủ tử hắn dễ dàng động lòng với người khác cũng là thường thấy.
Sau khi Thuận Tài lui xuống, hắn vừa đi từ chối người của Trung Nghĩa hầu phủ, vừa định quay lại thì lại bị người khác gọi ra ngoài. Đưa mắt nhìn một chút, Thuận Tài nhận ra đây là người hầu của Sở thiếu gia.
“Thuận Tài đại ca, chuyện của Sở thiếu gia…” Hắn xoa xoa tay, vẻ mặt vừa lo lắng lại vừa xấu hổ: “Ta vừa trở về liền nghe thấy Sở thiếu gia đang ở trong viện của mình, chuyện của Nhị thiếu gia chưa được sao?”
Đây chính là kẻ đã giúp Thuận Tài đánh thuốc mê và bắt cóc Sở Ly Thư.
“Chuyện không thành, tuy nhiên Nhị thiếu gia nói từ nay phải đối đãi cung kính với Sở thiếu gia, cẩn thận hầu hạ ngài ấy.”
“Chuyện này…Chuyện này làm sao được. Ngộ nhỡ Sở thiếu gia phát hiện ra rồi trách tội ta thì sao…” Sắc mặt gã ta lập tức trở nên khó coi.
“Ngươi không định giấu bí mật à? Ngài ấy làm sao biết được là do chính ngươi ra tay. Ngươi chỉ cần giả vờ như cái gì cũng không biết. Vậy chẳng phải là được rồi hay sao.”
Tên người hầu suy nghĩ một hồi, nghĩ tới nghĩ lui lại nghĩ đến 10 lượng bạc hắn đã nhận liền không khỏi lo lắng: “Vậy, nếu sự việc đã không thành, số bạc mà ta đã nhận…”
“Của ngươi. Đã cho ngươi tất nhiên là của ngươi. Chẳng lẽ Nhị thiếu gia của chúng ta còn đòi lại số bạc đó của ngươi hay sao.”
“Ý của ta không phải là như vậy, hehe…Nhưng mà Thuận Tài ca ca yên tâm. Nếu như ngày sau Nhị thiếu gia có gì phân phó, nô tài sẽ hết lòng hoàn thành. Suy cho cùng, việc được phục vụ Nhị thiếu gia là may mắn của nô tài, còn hơn là phục vụ một công tử sa sút.”
Thuận Tài khẽ cau mày, nhớ lại suy nghĩ của Lâm Thanh Dạng liền ngay lập tức mắng hắn: “Tên nô tài này! Theo ta được biết, Sở thiếu gia luôn đối tốt với ngươi, tại sao ngươi lại không trung thành bảo vệ chủ tử của mình? Nếu sau này ngươi còn không cúc cung tận tụy với chủ tử của mình, Nhị thiếu gia của chúng ta sẽ là người đầu tiên từ bỏ ngươi. Nhớ lấy điều này!” Thuận Tài cũng lười không muốn nói thêm điều gì, bèn phất tay bỏ đi.
Tên người hầu cười khan hai tiếng, nhưng vẻ mặt hắn nhanh chóng thay đổi, hắn vốn nghĩ rằng nếu giúp Nhị thiếu gia bắt được Sở thiếu gia thì hắn cũng xem như một nửa người hầu của Nhị thiếu gia rồi, không cần ngày ngày hầu hạ Sở thiếu gia nữa.
Có vẻ ngoài thì có lợi ích gì nếu như không tiền bạc không địa vị. Xem ra sau này, hắn phải tìm cách để Nhị thiếu gia và Sở thiếu gia thường xuyên gặp nhau, như vậy hắn mới có thể kiếm thêm nhiều món hời khác.
Hắn vừa đi vừa suy nghĩ cách tìm kiếm thêm nhiều lợi nhuận khác từ chủ tử, bất tri bất giác đã đến trước viện, nhìn thấy Sở Ly Thư đang đọc sách, hắn nhanh chóng tiến lên tươi cười chào hỏi: “Sở thiếu gia, nô tài vừa đi thăm người thân về. Mấy ngày vừa rồi đều trôi qua rất tốt.”
Ánh đèn vàng cam chiếu thằng vào khuôn mặt của Sở Ly Thư, ánh sáng như mạ lên một lớp vàng trên khuôn mặt ấy, Sở Ly Thư lúc này đẹp tựa vị thần bước ra từ bức tranh cổ.
Hắn cảm thấy việc Nhị thiếu gia muốn chiếm hữu Sở thiếu gia không phải là điều gì quá khó hiểu, dung mạo của Sở thiếu gia quả thật quá đỗi kinh diễm, quá đỗi mỹ lệ.
Ngay với những kẻ không thích nam nhân như hắn cũng không khỏi thảng thốt, đặc biệt là khi Sở Ly Thư ngẩng đầu nhìn hắn với một nụ cười dịu dàng. Trong một khoảnh khắc, chợt có một ham muốn trỗi dậy trong thâm tâm của hắn, công tử yếu ớt bị một nam nhân đè dưới thân, nếu như có cơ hội…
Sở Ly Thư dường như không nhìn thấy ánh mắt tham lam đầy du͙© vọиɠ ấy, ân cần hỏi thăm: “Ngươi trở về thật đúng lúc, vừa hay ta cũng có việc muốn giao cho ngươi.”
…
Sáng hôm sau, khi Lâm Thanh Dạng đang cùng mẫu thân dung bữa sáng thì Thuận Tài cùng Đinh ma ma vội vàng chạy đến.
“Thiếu gia…” Thuận Tài sắc mặt tái nhợt nói: “Trong phủ có người hầu vừa mới chết…”
Thực ra đối với một gia tộc lớn như Hầu phủ, thỉnh thoảng có một vài nô tài chết cũng không phải là chuyện gì lớn để huy động binh lực.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Thuận Tài quả thật là bị dọa đến sợ hãi rồi.
Hai chủ tớ cùng nhau đi đến nơi xảy ra án mạng, trên đường đi Thuận Tài run rẩy kể lại.
“Người chết chính là kẻ nô tài đã gặp tối qua. Tối qua người nô tài gặp rốt cuộc à người hay ma? Sợ chết nô tài rồi.”
Lâm Thanh Dạng im lặng không trả lời hắn, giờ đây, chính hắn cũng cảm thấy choáng váng khi biết người chết là ai. Nguyên văn cốt truyện không mô tả kĩ lưỡng như vậy, nhưng bây giờ hơn ai hết, Lâm Thanh Dạng đã biết rõ câu trả lời.
Tim của Lâm Thanh Dạng đập mạnh. Hắn vừa mới đến thế giới, hắn vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng cho việc này, người chết ư… Đó không phải là cái chết vì bệnh tật trong bệnh viện, mà là bị gϊếŧ hại…
Mùa đông, trên mặt hồ đóng một tầng băng mỏng, giữa hồ lại có một hố tròn nhỏ, mọi người đều tụ tập xung quanh đó.
Quản gia nhanh nhẹn kêu người hầu đưa thi thể lên.
Nay khi đám đông di chuyển qua một bên, Lâm Thanh Dạng trực tiếp nhìn thấy thi thể, hắn thậm chí còn quên cả việc thở, một cảm giác chân thật đến đáng sợ bao trùm lấy hắn.
Thi thể là một thanh niên, nằm cuộn tròn, làn da trắng xanh cùng cơ thể bị sưng phù vì ngâm trong nước quá lâu. Hơn nữa còn là chết không nhắm mắt, nhìn ở một góc độ nào đó, Lâm Dạng dạng cảm thấy như thi thể đó luôn nhìn chằm chằm vào hắn.
Lâm Thanh Dạng lập tức lùi lại một bước, lảo đảo không vững, bỗng chợt nhìn thấy Sở Ly Thư. Hắn ta đứng đó, môi mím chặt lặng lẽ đi qua thi thể, vẻ mặt nghiêm túc mà ân cần hỏi quản gia.
Quản gia cất tiếng giải thích, mà Lâm Thanh Dạng đứng bên này cũng có thể nghe thấy.
“Đứa trẻ này chắc chắn muốn đi đường tắt qua bờ bên kia nên mới muốn đi qua lớp băng này rồi té xuống. Thật xui xẻo mà! Sở thiếu gia đừng nhìn nữa, ta sẽ sắp xếp kẻ khác nhanh chóng hầu hạ ngài.” Quản gia an ủi Sở Ly Thư mấy câu.
Sở Ly Thư tỏ ra trầm mặc, rồi khẽ thở dài phất tay áo rời đi, lại nhìn thấy Lâm Thanh Dạng đứng cách đó không xa. Hắn tuân theo quy củ, tự nhiên bước đến chào hỏi: “Buổi sáng tốt lành Nhị biểu ca.”
Vẻ mặt Lâm Thanh Dạng cứng ngắc nhìn người đàn ông trước mặt, nhan sắc tuyệt diễm dưới ánh ban mai tựa như vị thần lạc xuống dân gian.
Buổi sáng tốt lành!!! Buổi sáng nào tốt lành? Tốt lành cái quỷ gì, hắn một chút cũng không cảm thấy tốt lành!
Máu khắp người Lâm Thanh Dạng như đông cứng lại, hắn cảm thấy lúc này, người hắn còn lạnh hơn thi thể bị ngâm trong nước hồ băng cả đêm qua.
Người mà hắn đang đối mặt là nam chính bằng da bằng thịt, không phải là hình ảnh mơ hồ chỉ trong tiểu thuyết.
Cho dù hắn vẫn chưa hoàn toàn hắc hóa, nhưng bản chất hắn vẫn là một kẻ gϊếŧ người không chớp mắt, vậy mà Lâm Thanh Dạng hắn tối qua lại có thể nghĩ đến chuyện dễ dàng đối phó với Sở Ly Thư.
Chỉ thiếu một chút xíu nữa, người nằm đây bây giờ chính là Lâm Thanh Dạng rồi.
“Nhị biểu ca?”
Lâm Thanh Dạng im lặng mãi không trả lời dường như khiến Sở Ly Thư nghi ngờ.
Sống lưng Lâm Thanh Dạng lạnh toát, tóc gáy trên người đều dựng lên hết, vẻ mặt muốn dò hỏi nhưng lại lắp ba lắp bắp: “Người chết là hạ nhân của ngươi, ngươi đừng…sợ hãi nha!”
Lâm Thanh Dạng sợ đến suýt nữa cắn trúng lưỡi của mình, nỗi sợ hãi bao trùm khiến hắn ngay cả việc nói chuyện cũng không mạch lạc rõ ràng, hơn nữa còn có chút ngu ngốc.
Lâm Thanh Dạng thấy vẻ mặt của Sở Ly Thư khẽ thay đổi, nhịp tim của hắn ngay lập tức bùng nổ, hắn cảm thấy bản thân như đang đi trên một sợi dây, chi cần chút sơ sót là sẽ rơi vào cảnh ngộ vạn kiếp bất phục. Lúc này đây, mỗi biểu cảm của Sở Ly Thư, dù là nhỏ nhặt nhất cũng phóng đại lên nhiều lần dưới con mắt của hắn. Dù cho hắn có mang khuôn mặt đẹp đẽ cách mấy, nhưng vẫn khiến hắn dựng tóc gáy, tay chân không tự chủ mà lạnh toát.
Lông mày hắn khẽ giật, hắn cảm thấy như tim mình bị ngàn đao chém qua, khóe môi hắn khẽ động, Lâm Thanh Dạng liền cảm thấy ngay giây tiếp theo Sở Ly Thư có thể cho hắn án phạt tử hình.
Nếu như không phải hệ thống trong đầu hắn vẫn chưa cảnh báo, hắn thật sự không thể kiên trì được nữa.
Cái này giống như việc chúng ta ở thế kỉ 21, gặp phải một kẻ có hội chứng phản xã hội, thậm chí còn từng muốn gϊếŧ mình hai lần, tâm trạng thất thường, tính nóng hơn kem, chúng ta có thể không sợ sao?
Tuy nhiên, trong mắt của Sở Ly Thư, hắn lại có một giải thích khác về biểu cảm của Lâm Thanh Dạng.
Sở Ly Thư khẽ cau mày, hắn quả thực không quen với việc một người đàn ông được chăm sóc cẩn thận như vậy. Hắn quả thật là người đã thiết kế nên cái chết cho kẻ kia, tuy nhiên, rõ ràng là Lâm Thanh Dạng đang vô cùng sợ hãi nhưng lời nói ra lại bảo hắn đừng sợ. Qủa thật là một người kì quặc.
“Ly Thư không sao, đa tạ Nhị biểu ca đã quan tâm, ta xin phép đi trước.”
Sở Ly Thư không thể chịu được ánh mắt né tránh nhưng lại không dám quá lộ liễu của Lâm Thanh Dạng, vậy nên hắn muốn đi trước.
Bị nam nhân để ý, quả thật không thoải mái chút nào.
Mắt thấy Sở Ly Thư muốn rời đi, Lâm Thanh Dạng cảm thấy bản thân có thể thở một hơi thoải mái rồi, nào ngờ hắn bỗng nhiên dừng lại quay đầu, Lâm Thanh Dạng lập tức nín thở, bị nghẹn đến nỗi mặt hắn đỏ bừng.
Sở Ly Thư thấy mặt Lâm Thanh Dạng đột nhiên đỏ bừng, ánh mắt hắn bỗng xấu hổ nhìn đi chỗ khác, tránh đi ánh mắt của Lâm Thanh Dạng.
“Ly Thư chỉ muốn nhắc nhở Nhị biểu ca rằng có một con rắn độc gần ngay bên hồ, do phải xây lại biệt phủ mà đào ra, nào ngờ lại vô tình đào được con rắn ấy. Nhị biểu ca gần đây nhớ chú ý an toàn.”
Rắn là do hắn sai tên cẩu nô tài kia đi đào, sai hắn đi như vậy, mới có thể dễ dàng ra tay, hắn không cho phép dưới trướng mình có kẻ hai lòng như vậy.
“Cám…cám ơn đệ nhắc nhở.”
Sở Ly Thư nhẹ nhàng cười cười rồi phất tay nói tạm biệt.
Ngay khi Sở Ly Thư rời đi, Lâm Thanh Dạng loạng choạng hai bước muốn ngã xuống, may có Thuận Tài bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy hắn.
“Thuận Tài đỡ ta trở về, chân ta mềm nhũn rồi.”
“Nô tài cũng sợ hãi, chúng ta nhanh nhanh trở về đi thôi.”
Sau khi trở về phòng, Thuận Tài nhanh nhẹn rót trà cho hắn, nhưng Lâm Thanh Dạng vẫn còn trông trạng thái ngơ ngơ ngác ngác, cũng hông có ý định nghe hắn nói chuyện.
Đột nhiên lời nói của Thuận tài lọt vào tai của Lâm Thanh Dạng.
“May mắn nhờ có Sở thiếu gia nhắc nhở, ngộ nhỡ chúng ta gặp phải con rắn đó, vậy thì thiếu gia gặp nguy hiểm rồi. Thiếu gia, lần sau ngài nên đổi huân hương trên người đi.”
Máu trên mặt Lâm Thanh Dạng như bị rút hết, hắn đã phần nào đoán được đêm qua Sở Ly Thư dự định muốn gϊếŧ hắn như thế nào rồi.
Vốn dĩ ngày đông đến, Lâm Thanh Dạng có thói quen tắm bằng nước thơm đặc biệt, mà trong đó có một loại hương thơm có thể dẫn dụ rắn độc, tuy nhiên dung vào mùa đông cũng không có ảnh hưởng xấu gì quá lớn.
Con rắn độc đó chắc chắn là do Sở Ly Thư mang đến, hắn chính là muốn gϊếŧ Lâm Thanh Dạng vô thanh vô tức như vậy, chết không đối chứng.
Mà vừa rồi Sở Ly Thư là muốn nhắc nhở hắn, chứ không phải uy hϊếp hắn. Lẽ nào chỉ đơn giản là nhắc nhở hắn như vậy thôi?
“Sau này không dùng hương liệu nữa, cho dù một chút cũng không.” Lâm Thanh Dạng nói gần như hét lên.
Thuận Tài nhanh chóng đồng ý, sau đó lại nói đến chuyện của kẻ đã chết kia, than thở rằng số phận của hạ nhân kia thật sự xui rủi, ai cũng nghĩ sự bất cẩn của hắn đã dẫn đến một câu chuyện bi thương.
Chỉ có Lâm Thanh Dạng biết rõ câu chuyện đằng sau đó, sao Sở Ly Thư có thể dung túng cho kẻ đã phản bội hắn ta được?
Hắn thà rằng cả đời cô độc không người cầu cạnh còn hơn là bên cạnh chứa chấp kẻ mang lòng phản bội. Đó chính là vảy ngược của hắn. Đó cũng là điều tất nhiên, bởi lẽ sau cùng, mọi khốn khổ của Sở Ly Thư đều bắt nguồn từ sự phản bội.
Lâm Thanh Dạng đột nhiên nảy ra một ý tưởng, nếu cứ thế này, Lâm Thanh Dạng e rằng hắn không thể quay về trở thành trai thẳng như trước đây được nữa rồi. Nam chính của chúng ta tính khí vô cùng thất thường, hoàn toàn không thể nào khống chế được. Hắn không thể mạo hiểm hủy hoại thiết lập vốn có của nguyên chủ chỉ vì đêm qua hắn đã cứu mạng mình.
Sau đó cứ tiếp tục duy trì mối quan hệ tình cảm nhẹ nhàng này, một lòng tập trung vào thiết lập nhân vật của hắn cho đến khi nhiệm vụ hoàn thành là được rồi.
Dù sao thì nam chính cũng sẽ không có bất kì suy nghĩ nào về hắn, sự chính trực gì gì đó, đợi sau khi tự do rồi hắn sẽ lại nhặt lên vậy.
Lâm Thanh Dạng cảm nhận sâu sắc bản thân đang ở trong một tình huống vô cùng khó khăn, không có ai xuyên không mà khổ như hắn hết cả, người ta không có ngón tay vàng thì cũng có bàn tay vàng, còn hắn, vì để bảo toàn cái mạng nhỏ của mình, hắn muốn ôm đùi cũng chỉ có thể ôm trúng khoảng không giữa hai chân.
Lâm Thanh Dạng cảm thấy bản thân sắp điên đến nơi rồi, hắn thức tắng một đêm sầu não, mà ngày mai còn phải đến trường đi học. Hắn lập tức xin nghỉ vì lí do cơ thể không khỏe.
Hắn cảm thấy cần phải tránh xa nam chính ra một chút, điều chỉnh lại tâm trạng. Nếu không, với cứ cái đà này, khi gặp Sở Ly Thư hắn sẽ rất dễ dàng xảy ra sai sót, lộ ra nhược điểm.
Cho dù nhiệm vụ được hệ thống đưa ra đã vang lên trong đầu hắn, nhưng vẫn không thể nào cản trở được quyết tâm muốn cúp học của Lâm Thanh Dạng.
“Nhiệm vụ đầu tiên, giúp nam chính trở thành bạn đồng hành của hoàng tử. Nhiệm vụ chính thức bắt đầu, các nhiêm vụ liên quan cũng sẽ dần được lần lượt thực hiện. Yêu cầu kí chủ nhanh chóng đến địa điểm liên quan để thực hiện nhiệm vụ.”