Chương 8:
Lâm Thanh Dạng về thay quần áo, rồi lại đến chính đình.
Trong lúc đợi hắn đến, người nhà của Nhị phòng Tam phòng cũng đến rồi.
Bầu không khí vốn náo nhiệt, nhưng khi Lâm Thanh Dạng đến, thì dần trở nên im lặng.
Lâm Thanh Dạng nhìn xung quanh, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra. Có vẻ như một số thủ phạm lại đóng vai nạn nhân, lợi dụng sự vắng mặt của Lâm Thanh Dạng để hát trước một vở bi kịch.
Góc trái, các nữ quyến đang vây quanh nois chuyện với tổ mẫu Lý thị và Như phu nhân, Miệng Lý thị đầy bọt mép, rõ ràng vừa rồi bà ta còn khỏe mạnh nói chuyện say sưa, Như phu nhân tay còn cầm mùi xoa lau nước mắt.
Góc phải, các tiểu bối trong nhà đang vây quanh người có sắc mặt xấu xí Lâm Thanh Húc, quan tâm tên đó.
Con cái Nhị thúc Tam thúc đều sợ Lâm Thanh Dạng, vì vậy ánh mắt nhìn qua hắn có chút sợ hãi.
Em gái của Lâm Thanh Húc hồng đôi mắt, liếc nhìn Lâm Thanh Dạng đầy sự tức giận và sợ hãi.
Hơn nữa, người duy nhất ở đây dám công khai trừng mắt Lâm Thanh Dạng, là muội muội ruột của hắn, Lâm Thanh Vi.
Với thái độ lồi lõm và đôi mắt hình quả hạnh tròn xoe, cứ như là Lâm Thanh Dạng đã làm một điều gì đó mà trời đất không thể dung thứ được.
Lâm Thanh Dạng than thở trong lòng về mối quan hệ giữa các thân nhân trong nhà nguyên chủ, cho dù là một tiểu bá vương, cũng là một tiểu bá vương tứ cố vô thân. May mắn thay, hắn với đám người này không có liên quan gì, cũng sẽ không vì vậy mà buồn.
Hắn lờ đi vẻ mặt của bọn họ, không cho họ cơ hội hành động, sau khi hành lễ xong, quay người ngồi vào chỗ ngồi chờ bữa ăn bắt đầu.
Nhị thúc thiêu kiên nhẫn, tam thẩm nhiệt tình, muội muội ruột nghẹn ngào, mỗi người đêì chuẩn bị tiến lên nói vài lời, kết quả là miệng vừa mở ra một vòng cung đã xịt keo cứng ngắt, mất hết khẩu khí, chỉ có thể nhìn bóng lưng của Lâm Thanh Dạng.
Bọn họ cảm thấy kỳ lạ nhìn Lâm Thanh Dạng, suy cho cùng lần này hắn thắng rồi, đang lý ra phải được đằng chân lên đằng đầu chủ động công kích mới đúng chứ, ví dụ, vừa bước vào là đã tích cực tìm kiếm rắc rối, châm biếm người khác, nhưng lần này Lâm Thanh Dương lại im lặng như vậy, khiến cho bọn họ không được dịp phát huy.
Lâm Thanh Dạng không chủ động gây sự, An Nam Hầu hiếm khi hài lòng, "Mọi người đều đến rồi, chúng ta mở tiệc đi."
Mọi người lần lượt ngồi xuống, Lâm Thanh Húc đi khập khiễng, được người hầu đỡ.
"Mẫu thân, đây là thịt nai mới về, mời bà ăn thử..." Thấy lão thái thái không vui, An Nam Hầu chủ động ân cần.
Nhưng Lý thị không có ý tốt đáp: “Tức đến no rồi, không có khẩu vị.”
Một lời Lý thị như vậy, có ai còn dám động đũa, mọi ánh mắt đổ dồn vào thủ phạm, kết quả Lâm Thanh dạng lòng đầy tâm sự chẳng quan tâm mà tự ăn cơm, có vẻ như hắn không nghe thấy lời Lý thị nói.
Lý thị thấy thế càng tức giận, trưởng bối đã không có khẩu vị, thân là hậu bối, ăn ngon miệng như vậy, vậy thì được, trực tiếp nói: “Có vẻ như một số người không còn quan tâm đến bộ xương già này của ta nữa, chắc là ước ta không thể ăn gì được nữa.”
Những lời ngang ngược vô lý thế này, đơn giản là đang yên lại cứ gây chuyện.
Nhưng lúc này trong đầu Lâm Thanh Dạng tràn ngập ký ức cuộc trò chuyện trước đây của hắn với nam chính, luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, trong lòng cứ cảm thấy bất an, làm gì còn tâm trí nghe người khác nói.
Đột nghiên khuỷu tay bị người khác chọc mạnh, Lâm Thanh Dạng định thần lại nhìn Lâm Thanh Vi, khuôn mặt đầy thắc mắc.
“Tổ mẫu đang nói chuyện!” Lâm Thanh Vi rất tức giận với vị ca ca thất học nhà mình.
Lâm Thanh Dạng quay đầu lại nhìn Lý thị một cách khó hiểu, thấy mặt bà ta tái xanh, thắc mắc: “Tổ mẫu nới chuyện với con sao?”
Lý thị gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Không có."
"Ồ." Lâm Thanh Dạng đáp lại, quay sang Lâm Thanh Vi nói: "Muội nghe nhầm rồi, tổ mẫu không tìm ta."
Tất cả người tại hiện trường lúc này, đũ trong tay bị khựng lại, Không dám lên tiếng, Lâm Thanh Dạng này lại ngu ngốc nữa rồi.
Lâm Thanh Vi ngu người: "Tổ mẫu đang tức giận."
Lâm Thanh Dạng nhìn một cách khó hiểu: “Tại sao chứ?”
“Tại…” Lâm Thanh Vi nghẹt thở: “Tại huynh đó!”
“Ta? Ta đã làm gì?”
"Làm sao ta biết được huynh đã làm gì! Chính huynh cũng không biết sao?"
Lâm Thanh Dạng khẽ mỉm cười, nói với Lâm Thanh Vi: “"Muội thật ngốc, phụ thân với ta nghiêm khắc như vậy, nếu ta làm sai, phụ thân nhất định sẽ trừng phạt ta. Hiện tại ta không bị trừng phạt, chứng tỏ ta không có làm gì sai, làm sao có thể chọc giận tổ mẫu chứ?"
Lâm Thanh Dạng một bên nói, một bên dùng đũa gắp một miếng thịt nai, “Ta không có sai, nhưng muội nói tổ mẫu giận ta, thế chẳng phải nói tổ mẫu trái phải không phân, nếu tổ mẫu phân biệt đúng sai mà vẫn cho rằng ta sai, làm bà ấy giận, vậy chẳng nói phụ thân là kẻ phải trái không phân sao, ta tin tổ mẫu lẫn phụ thân đều phân biệt được đúng sai, vậy nên muội muội à, vậy là ngươi nói sai rồi, thật ra, tổ mẫu không có giận ta, mà là giận kẻ khác.”
Một đoạn dẻo miệng như vậy, khiến tất cả mọi người ngu luôn, ngay cả Lý thị cũng choáng váng, thực tế mọi người ai cũng ôm tâm trạng xem kịch, có linh cảm đêm nay Lâm Thanh Dạng sẽ bị lão tổ mẫu trừng phạt, nhưng bây giờ chợt cảm thấy dù mình có nói gì thì cũng sai.
Cơ hội phản công duy nhất của Lâm Thanh Húc biến mất ngay lập tức, hắn ta tức giận đến mức gần như mất bình tĩnh ngay tại chỗ, nhưng Như phu nhân giữ được lý trí đã ở dưới gầm bàn ngăn hắn ta lại, Lý thị tức giận đến mức đứng dậy rời đi.
Những người khác im im lặng lặng ăn cơm, không ai dám gây thêm rắc rối nữa, lần đầu tiên cảm thấy Lâm Thanh Dạng không dễ gây khó dễ.
Lâm Thanh Dạng bữa tối ăn cũng không nhiều, khi trở lại viện, bắt đầu trên hành lang chạy hết vòng tròn, sân viện của hắn rất lớn, hành lang rất dài, rất thích hợp để chạy bộ.
Để tránh cho người khác nhìn thấy sự thay đổi đột ngột của hắn, người hầu phục vụ trong sân, ngoại trừ Thuận Tài, những người khác đều bị Lâm Thanh Dạng yêu hắn tan làm sớm, để bọn họ làm những gì họ nên làm, dù sao cũng đừng ở lại trong sân.
Mặc dù chưa được nghiệm chứng, nhưng dám khẳng định trong này có tai mắt của Như phu nhân, ở lại cũng phiền phức.
Thuận Tài nhìn hắn như vậy đến ngây cả người, “Thiếu gia, ngài làm cái gì vậy?”
“Giảm cân!”
Thuận Tài: ???? Thiếu gia bị điên rồi à?
“Đúng rồi, đi sắp xếp lại bài vở của ta trong khoảng thời gian này đi, lát nữa ta xem một lát rồi nghỉ ngơi.” Hai ngày sau sẽ về thái học, bài tập gì đó phải sắp xếp lại.
Thuận Tài lập tức quỳ xuống, “Thiếu gia, ngài làm sao vậy, ngài đừng dọa nô tài.“
Lâm Thanh Dạng dừng lại thở hổn hển, ngay cả việc chạy bộ cũng khiến thân hình mập mạp mệt mỏi quá sức, hắn thật sự không thích loại cảm giác thô nặng này.
“Chuyện hôm nay, ngươi cũng thấy rồi, nếu như vẫn không thay đổi, ngươi cảm thấy tương lai của thiếu gia nhà ngươi sẽ như thế nào?”
Thuận Tài sửng sốt, “Thiếu gia, ngài chính là đích tử của An Nam Hầu phủ, được bệ hạ chiếu cố, có Quận chúa nương nương bảo hộ, cho dù những người hầu phủ kia không cam lòng, cũng là vì không đấu lại ngài.”
Thuận Tài đã quen đi theo Lâm Thanh Dạng diễu võ dương oai, căn bản không thể nhìn thấu cuộc khủng hoảng sau chuyện này, thậm chí cũng không hiểu, vẻ ngoài yếu đuối bấy lâu nay của Như phu nhân và Lâm Thanh Húc chính là một kiểu nịnh nọt, mà An Nam Hầu và Lý thị cũng chưa chắc không nhìn thấu, chỉ là bọn họ đã bắt đầu buông tha cho người thừa kế Lâm Thanh Dạng này, vì vậy mới nhắm mắt làm ngơ trước Lâm Thanh Dạng ngày càng tệ hơn.
Đằng sau hành vi tùy tiện này thực sự là một vực thẳm, nếu Lâm Thanh Dạng đã đến, đương nhiên hắn muốn sống một cuộc sống hạnh phúc sau khi giành được tự do, nhưng ở thời cổ đại, hắn không có cách nào để thoát khỏi thân phận hiện tại của mình, không muốn tranh đấu cũng không được, cho nên hắn ít nhất phải làm đến độ nhất định để tự bảo vệ mình.
Hơn nữa bản gốc mà nguyên thân để lại cho hắn thật sự rất tệ, vị thế đang bị đe dọa, sức khỏe lại không được ổn, học thức lại càng kém. Những thứ này, Lâm Thanh Dạng đều phải từng chút một lấy lại mới được.
“Thuận Tài, con trai cả của An Nam Hầu phủ còn chưa phong thế tử, phụ thân hoãn lâu như vậy, ngươi cho rằng là vì cái gì?”
Thuận Tài nhất thời không phản ứng kịp.
“Sức khỏe mẫu thân không tốt, lời đồn đãi của những người hầu, ngươi cũng nghe qua rồi chứ.”
Cả người Thuận Tài run lên.
“Bệ hạ chăm sóc cũng là nể mặt dì ta, mỹ nhân trong cung nhiều, bộ mặt này có thể duy trì bao lâu đây.”
Thuận Tài không có cái nhìn bao quát, nhưng ít nhất đủ thông minh, nghe đến đây, ánh mắt bắt đầu hoảng loạn, “Thiếu gia, không...không đâu, ngài rất cao quý, ngài...”
“Thiếu gia của nhà ngươi ta muốn trở nên tốt hơn, ngươi cũng phải thông minh một chút, bởi vì ngươi ở bên ngoài làm cái gì, cũng sẽ đổ hết lên đầu ta. Ngươi hiểu chứ.” Một người hiện đại như Lâm Thanh Dạng đương nhiên không thể thuận theo quan hệ chủ tớ, nên mới nói với Thuận Tài nhiều như vậy, cũng là vì biết người này rất trung thành với sự tồn tại của nguyên thân đã chết, hi vọng có thể giữ một người đáng tin cậy ở bên cạnh.
Có điều Lâm Thanh Dạng thật không ngờ lời mình nói lại hiệu quả như vậy, bị tên tay sai nói đến phát khóc, khuôn mặt cố chịu đựng cảm xúc của nhăn lại như hoa cúc, “Thiếu gia, ngài nói với nô tài nhiều như vậy, nô tài... Nô tài nhất định nghe lời ngài, ngài muốn làm cái gì, nô tài đều ủng hộ ngài.”
Trước kia nguyên thân luôn cao cao tại thượng với Thuận Tài, bây giờ lại bình dị gần gũi như vậy, thân là một nô tài đương nhiên sẽ vô cùng cảm động, hận không thể hy sinh tất cả, lúc này cũng không quan tâm đến việc chủ nhân có bất thường như nào nữa.
Bên này đã nói xong những điều cần nói với Thuận Tài, chạy bộ cũng đã xong, trong chốc lát cơ thể thô nặng này không thể thích ứng với việc tập luyện cường độ cao, tắm rửa xong một cái, tự mình mát xa một lúc, bắt đầu sắp xếp lại sách vở và kiến thức trong đầu, hiểu rõ được khuôn khổ học tập.
Mặc dù trước đây hắn nằm viện một thời gian dài, chuyện học tập hầu như đều chuyển thành online, nhưng thành tích học tập của hắn vẫn khá tốt.
Chỉ là chữ biến thể cổ đại, những thứ này nhất định phải dựa vào lượng lớn đọc hiểu mới nên có thể thành công, Lâm Thanh Dạng đã tự lập cho mình một kế hoạch học tập, sắp xếp lại mọi thứ từ đầu.
Đằng này thức suốt đêm để đọc sách, sáng sớm hôm sau dậy tập thể dục, thời gian còn lại dành cho việc học. Ngay cả khi tắm rửa vào buổi tối, trong tay vẫn cầm sách.
Thay đồ ngủ đi ra, Thuận Tài bưng trà nóng tới, thấp giọng nói: “Thiếu gia, Tam thiếu gia của Trung Nghĩa Hầu phủ phái người hầu đến xét hỏi, hỏi ngài ngày mai có muốn đi lầu U Đình không.”
Lâm Thanh Dạng đơ ra một lúc, sau đó nhanh chóng nhớ lại lầu U Đình là cái gì, khóe miệng giật giật, “Không đi.”
Thuận Tài kinh ngạc trong chớp mắt, thiếu gia đọc sách tập thể dục còn chưa nói gì, sao ngay cả lầu U Đình yêu thích nhất cũng không đi, nơi đó chẳng phải có một tiểu quan thiếu gia yêu thích nhất sao?
Thuận Tài không dám phạm sai lầm với tiểu quan đó, dù sao cũng là người mà thiếu gia yêu thích nhất, cho nên muốn xác nhận lại một chút, kết quả một giây sau lại thấy thiếu gia nhà mình đột nhiên tái mặt, toát mồ hôi lạnh.
“Thiếu gia, ngài...... Làm sao vậy?”
“Không có gì, ngươi đi ra ngoài trước đi.” Lâm Thanh Dạng khàn giọng, đôi tay run lên, ánh mắt không ngừng nhìn về phía xung quanh cửa sổ.
Tiếng còi báo động trong đầu càng lúc càng dồn dập.
Lâm Thanh Dạng thật sự bối rối, chẳng lẽ bản thân sẽ chết một cách vô lý như vậy sao?
Đang yên đang lành, nam chính không ở đây, sao hệ thống đột nhiên lại phát ra cảnh báo nguy hiểm? Hắn vừa mới tới, có cần kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy không, dăm ba bữa lại liều mạng!
Lâm Thanh Dạng thậm chí còn không rõ được vụ gϊếŧ người này là vì trước đó hắn hại nam chính, hay là sau đó hắn cứu nam chính.
Hệ thống cứu mạng.
Hệ thống: “Kí chủ đã tính toán cách tự cứu mình, nhưng số điểm không đủ để kích hoạt bất kỳ chế độ tự cứu nào, kí chủ hãy tự giải cứu mình.”
Ta muốn vỡ vụn luôn á!
Dẫn đường, dẫn đường, bật dẫn đường lên, hắn muốn xem có phải nam chính ở đây không.
Tốn một điểm tích lũy, lập tức nhìn thấy một mũi tên chỉ về phía cửa sổ phòng sạch nơi hắn vừa mới tắm rửa.
Cửa sổ hé mở một vết nứt nhỏ.
Nam chính có lẽ đang ở đó.
Theo lý thì nam chính hiện tại không có võ công, định gϊếŧ hắn như nào? Lâm Thanh Dạng thật sự không nghĩ ra được.
Hắn nên làm gì bây giờ? Xông qua đó vạch trần? Không được, một khi mở cửa sổ ra, đối phương cầm vũ khí sát thương trong tay sẽ lấy mạng hắn, đấy chẳng phải lao vào chỗ chết sao? Hay là nhanh chóng bỏ chạy?
Lâm Thanh Dạng vừa nghĩ đã muốn đứng dậy đi ra ngoài, kết quả tiếng cảnh báo càng lớn, con mẹ nó còn đường sống không đây.
Muốn hắn trực tiếp quỳ xuống, dập đầu sao?
Lâm Thanh Dạng cảm giác mình sắp bị nam chính giày vò đến điên rồi.
“Thiếu gia! Thiếu gia!”
“Hả?”
“Thiếu gia, ngài sao thế? Sắc mặt khó coi quá, nếu ngài thật sự muốn đi gặp lang quân Ngọc Chướng, nô tài có thể giúp ngài yểm hộ, sẽ không để cho người trong phủ phát hiện.” Thuận Tài tưởng Lâm Thanh Dạng quyết tâm học hỏi, lại luyến tiếc tiểu quan kia, cho nên mới rối rắm như vậy, vì thế chu đáo nói.
Lâm Thanh Dạng vừa nghĩ tới nguyên nhân của vụ gϊếŧ người này, đó là một chữ hận, “Đi cái gì mà đi, ta không có ham mê này!” Thành thật mà nói, hắn không thích đàn ông.
Đang phiền não, sau khi nói xong câu này, cảnh báo trong đầu ngừng một lúc, sau đó lại tiếp tục.
Mà trong phút chốc này, đã cho Lâm Thanh tràn đầy hy vọng.
Dựa vào tình huống đêm đó, Lâm Thanh Dạng sẽ không đơn giản cho rằng mình đã vượt quan.
Sở Ly Thư đương nhiên không dễ dàng tin cái cớ đó của hắn, biểu hiện lúc ấy như sợ đắc tội với con trai cả Hầu phủ, nhưng thực ra lại là sợ thanh danh bị vấy bẩn khiến hắn bị quản chế ở Hầu phủ, không thể đạt được mục đích hắn tới đây. Cho nên Sở Ly Thư lựa chọn tạm thời cúi đầu, nhưng Lương Tử xem như đã yên tâm.
Lúc trước nguyên thân bực tức đi tìm nam chính khắp nơi, nam chính có thể tạm thời nhịn không ra tay, nhưng nguyên thân lại dám thèm muốn hắn, Sở Ly Thư tất nhiên phải phòng bị, mà thủ đoạn phòng bị của hắn có thể chính là gϊếŧ hắn.
“Ta không thích đàn ông!” Lâm Thanh Dạng dũng cảm nói ra.
Nhưng không chỉ có Thuận Tài trước mặt vẻ mặt không tin, mà ngay cả cảnh báo trong đầu cũng không thay đổi, quá mệt lòng.
“Thiếu gia, ngài không phải thật sự thích Sở thiếu gia rồi chứ?” Thuận Tài đã giúp Lâm Thanh Dạng tìm được một lời giải thích hợp lý cho những dị thường khác nhau, muốn trở nên tốt hơn, không đi tìm tiểu quan, tiếp đó cũng không thừa nhận mình thích đàn ông, không phải là bởi vì thích Sở thiếu gia, nhưng lại biết thân phận giữa hai người sẽ không có kết quả tốt, vì thế mới có hành vi mâu thuẫn như vậy sao?
Có vẻ đây là lời giải thích hợp lý duy nhất rồi.
Nhưng câu hỏi này, lại suýt nữa đã đẩy Lâm Thanh Dạng đi.
Thuận Tài, ngươi ghét bỏ thiếu gia nhà ngươi chết còn chưa đủ nhanh à?
Nhưng giây tiếp theo, tiếng cảnh báo lại đột nhiên chậm lại.
Lâm Thanh Dạng: ????
“Ngươi...... Sao ngươi lại nghĩ như vậy?” Lâm Thanh Dạng kinh ngạc nói, trong lòng lại không rõ, chuyện gì vậy! Trái tim nam chính như kim dưới đáy biển.
“Lần trước rõ ràng đã thuận lợi, hắn là một thiếu gia nghèo không có chỗ dựa vững chắc, cho dù bị khi dễ, cũng không phản kháng được, nhưng ngài lại buông tay.”
“Sau này nghe nói hắn không thấy nữa, lòng nóng như lửa đốt tìm hắn khắp nơi, nô tài ta đã nhìn thấy, lúc ngài đi ra ngoài thì không sao, sau khi trở về tay đã bị thương, chắc chắn đã bị thương trên đường đi tìm hắn.”
“Sau đó, Sở thiếu gia tới hỏi, ngài vậy mà lại không thừa nhận, không phải chỉ muốn trả ơn sao? Nô tài cuối cùng cũng hiểu rõ, ngài chưa bao giờ đối với một người cẩn thận từng li từng tí như vậy, chắc chắn nó giống như những gì được kể trong cuốn truyện, thật sự chân thành.”
Con ngươi Lâm Thanh Dạng trợn ngược một cách điên cuồng, bởi vì hắn nghe được trong đầu hắn tiếng cảnh báo ngày càng thấp.
Dứt khoát đánh cược một phen nói: “Đúng, chính xác, ta thích Sở Ly Thư, lần trước trói hắn trở về, thấy hắn như vậy, ta chợt tỉnh ngộ, ta thật lòng thích, không nỡ làm tổn thương hắn, nhưng ta không muốn ép buộc hắn, cũng biết giữa bọn ta tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì, cho nên chỉ muốn bảo vệ hắn thật tốt.”
“Yêu hắn, sẽ không làm phiền đến hắn.”
“Ting, chúc mừng ký chủ, cảnh báo đã được xóa.”
Mà Sở Ly Thư ngoài cửa sổ, lúc này đã hoàn toàn ngây ngẩn cả người, hắn chậm rãi buông giỏ tre trong tay xuống, ánh mắt mơ hồ không rõ.