Tôi Sống Sót Nhờ Mạng Nhỏ Nằm Trong Tay Nam Chính

Chương 2

Chương 2:

Nghe lời cảnh báo của hệ thống thêm vào đó là bản năng né tránh nguy hiểm, Lâm Thanh Dạng trong nháy mắt ngẩng đầu lên, đứng dậy, rời xa Sở Ly Thư.

Tức khắc, cảnh báo trong đầu hắn liền biến mất.

Cúi đầu nhìn Sở Ly Thư, Lâm Thanh Dạng thấy miệng nam chính hơi cử động rồi dừng lại, lông mày hạ xuống, rồi lạnh lùng nhìn hắn.

Giống như một con rắn độc nấp trong bụi cỏ chuẩn bị tấn công con mồi, nhưng nó bỏ lỡ cơ hội nên rụt đầu lại chờ đợi đòn tấn công tiếp theo.

Lâm Thanh Dạng toát mồ hôi lạnh, chẳng lẽ nam chính còn sức đứng dậy cắn chết hắn? Hung tàn dữ vậy?! Thật không hổ là bạo quân điên cuồng.

“Thuận Tài, sao còn không nhanh tới đây cởi trói cho biểu thiếu gia! Ngươi xem chuyện “tốt” ngươi làm đi!” Lâm Thanh Dạng thét lớn, lập tức mỉm cười xin lỗi với Sở Ly Thư: “Ta biết ngươi chắc chắn sẽ hiểu lầm ta, không muốn ta chạm vào ngươi, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không chạm vào đâu.”

Thuận tài ngơ ngơ ngác ngác bước tới, Lâm Thanh Dạng theo dõi chăm chú, không thấy Sở Ly Thư có bất kì động tác nào, thậm chí còn không thèm nhìn lấy Thuận Tài, quả nhiên người mà nam chính muốn gϊếŧ chỉ có hắn thôi, Thuận Tài không đủ “le-vồ” làm bia đỡ đạn, nhiều nhất chỉ là một cái phông nền biết đi.

Lâm Thanh Dạng suýt nữa thì ngưỡng mộ Thuận Tài.

Phải nói nguyên chủ là pháo hôi bia đỡ đạn mạnh mẽ nhất cũng không oan, thử hỏi có chỗ nào trong nguyên tác, có một tên bia đỡ đạn “quất” nam chính thành công, vụ này khiến biết bao nhiêu nữ độc giả khóc thảm, đơn giản có thể coi là “đỉnh lưu” trong thế giới của mấy cha đỡ đạn, là sự tồn tại kinh tởm nhất.

Nguyên chủ vốn là đich tử nhà họ Lâm, phụ thân là An Nam Hầu, mẫu thân là Nhã Văn quận chúa, ngoại tổ phụ là vương gia khác họ, dì nhỏ là Lưu phi được tân hoàng sủng ái, có thân phận bối cảnh cỡ này, Lâm Thanh Dạng được sủng mà kiêu cũng có thể hiểu được, tôn quý sánh ngang hoàng tử.

Nhưng sau đó, vì ngoại tổ phụ làm sai điều gì đó, cả nhà bị giáng làm dân thường, trốn chạy đến Giang Nam. Tuy rằng không làm tổn hại đến phụ nữ đã có chồng, nhưng cũng khiến Nhã Văn quận chúa và Lưu phi phải cúi đầu. Lưu phi qua đời vì trầm cảm ngay sau đó, không có con cái, Tân hoàng không đành lòng thường xuyên đến dinh quận chúa thăm xem Lâm Thanh Dạng thể hiện tấm lòng nhân từ bác ái.

Nhưng hoàn cảnh thay đổi quá lớn làm Lâm Thanh Dạng không thể chấp nhận nổi, liền giống như một đứa trẻ nổi loạn, ngày ngày buông thả, vô pháp vô thiên.

Vậy nên mới làm ra chuyện thèm muốn nhan sắc của biểu đệ, cả gan bỏ thuốc, cưỡng ép muốn người ta trở thành nam sủng của mình.

Hơn thế "Sở Ly Thư" vốn là con trai của cô ruột Lâm Thanh Dạng, tiểu thư An Nam Hầu phủ, gả cho nhà họ Sở ở phía Nam, sau đó nhà họ Sở dần bị suy yếu, về phía bắc nương nhờ người thân, bị nam chính nhắm tới.

Nam chính ban đầu giả chết trong trận chiến đó, nuốt loại thuốc đặc biệt Thiên Huyền Đan, thay đổi thân hình diện mạo, từ 18 tuổi giảm xuống 13 tuổi, khi đó mới có thể tránh được truy sát, đã ba năm trôi qua kể từ đó, bây giờ nam chính đã mười sáu tuổi, bằng tuổi "Sở Ly Thư".

Lại cũng bởi vì "Sở Ly Thư"đã không đến kinh thành từ khi ba tuổi, nên không ai biết Sở Ly Thư thật sự bây giờ trông như thế nào.

Trên đường lên phía bắc, Sở gia chết, cuối cùng chỉ còn lại nam chính có lệnh bài, lấy thân phận Sở Ly Thư tiến vào Hầu phủ.

Có thể nói pháo hôi như Lâm Thanh Dạng thành công cũng bởi vì tác dụng phụ của Thiên Huyền Đan. Thuốc làm nam chính bị thương cơ và xương, khiến thể chất yếu ớt, không thể sử dụng võ công nên dễ dàng bị bia đỡ đạn đánh thuốc mê, bắt cóc.

Có lẽ nam chính không ngờ rằng biểu ca đoạn tụ Hầu gia lại có thể vô liêm sỉ đến mức ra tay với chính biểu đệ của mình mà không quan tâm đến lễ nghĩa.

Ba ngày ba đêm tra tấn vô nhân đạo, quả thực là có thể làm tan nát thần hồn của một con người, đường đường là Thái tử Điện hạ, tâm mang thù hận, mạnh mẽ trở lại, nhưng lại rơi vào tay thứ súc sinh.

Cho dù trước đây có trải qua bao nhiêu hận thù và đau khổ, đều không nhục nhã bằng việc bị đối xử như nam sủng thế này. Nếu không phải bị người nhà Hầu gia phát hiện, thì nam chính không biết phải trải qua nhừng ngày tháng như thế này bao nhêu lâu.

Đây cũng là kiếp nạn cuối cùng mà nam chính gặp phải, một kiếp nạn xóa sạch toàn bộ nhân tính của hắn và khiến hắn trở nên vặn vẹo, điên loạn.

Đương nhiên, Hầu phủ sẽ không vì một người họ hàng xa mà trừng phạt đích trưởng tử, họ chỉ qua loa trừng phạt Lâm Thanh Dạng, chữa khỏi cho nam chính rồi làm cho hắn chuyển đến một biệt viện để che đậy vụ bê bối này.

Chỉ một tháng sau, Lâm Thanh Dạng vô tình trượt chân rơi xuống một hồ băng lạnh giá. Hắn bị bệnh nặng vì lạnh và tàn tật từ đó. Không cần phải nói, đó đương nhiên là công lao của nam chính, hắn ta không gϊếŧ Lâm Thanh Dạng, vì hắn tạm thời vẫn cần đến sự trợ giúp của Hầu phủ. Khi đó, nam chính bình tĩnh đến đáng sợ.

Hai năm sau, khi nam chính lên ngôi, phủ An Nam Hầu trực tiếp bị tàn sát đẫm máu, chỉ có Lâm Thanh Dạng còn sống bị đưa về cung, bị đánh thuốc mê, bị chặt tay chân và tra tấn từ từ. Cuối cùng, trong cung điện lạnh lẽo, hắn chảy máu từ khắp nơi và lê thân tàn cho đến khi chết. Mặt đất lạnh lẽo của cung điện nhuộm đỏ máu của Lâm Thanh Dạng.

Sau này, vì không thích đoạn tụ nên nam chính ra lệnh xử tử bất cứ ai có khuynh hướng này. Đây cũng là tội lỗi của tên bia đỡ đạn.

….

Nghĩ đến kết cục ban đầu của pháo hôi, da thịt Lâm Thanh Dạng căng lên, đầu óc nhanh chóng quay cuồng, đáng tiếc, cốt truyện hắn có thể nhớ lại có hạn, chỉ biết nếu chuyện hôm nay bị nam chính oán giận thì nhất định sẽ sớm nhận được một phiếu đi lãnh cơm hộp ngay, haizz, lãnh rồi, nhưng không ăn được, rõ ràng là bị hành hạ thống khổ suốt hai năm, phải đợi nam chính lôi hắn ra quất xác thì mới được ăn hộp cơm này.

Đối với Lâm Thanh Dạng đây là điều không thể chịu đựng được nhất, dù sao kiếp trước cũng đã chết vì bệnh tật đau đớn thống khổ nhiều năm.

Nhìn thấy Thuận Tài di chuyển chậm rãi một cách nghi ngờ, Lâm Thanh Dạng ước gì hắn có thể bước tới thế chỗ tên này, quỳ xuống cởi trói cho nam chính.

"Đã xong chưa?" Đại ca, ngươi nên nhanh nhẹn hơn xíu đi có được không, chậm thêm một giây thôi, tương lai hai đứa mình có thêm một phần nguy hiểm á!

Giọng Lâm Thanh Dạng lành lạnh, tay Thuận Tài liền run rẩy, trong miệng lẩm bẩm cái gì đó, nhanh chóng cởi bỏ dây thừng.

Cho đến thời điểm này, Lâm Thanh Dạng mới ý thức được vấn đề, Sở Ly Thư không thể cử động, hơn nữa không những không cử động được, mảnh chăn vừa đắp cũng đang từ từ nhô lên từ giữa.

Lâm Thanh Dạng: “...”

Thực ra hắn chỉ mới vô tình nhìn thấy thôi, mặc dù Sở Ly Thư bây giờ đang ở trong cơ thể mười sáu tuổi giả trang, nhưng kích thước bên dưới thì đã là tiêu chuẩn của người lớn rồi, là sự tồn tại khiến Lâm Thanh Dạng không khỏi cảm thấy tự ti, bây giờ thuốc có tác dụng nó có phản ứng lại càng hoành tráng hơn.

Lúc này, trên mặt Sở Ly Thư dần dần xuất hiện một loại biểu tình khác. Đôi mắt đầy sát ý cuối cùng không còn nhìn chằm chằm vào người khác mà nhắm chặt lại để che đậy sự xấu hổ. Chỉ có đôi mắt phượng đỏ rực lộ ra. Hơi thở của trở nên gấp gáp, nước da vốn xanh xao cũng chuyển sang một lớp màu đỏ hồng.

Với tình huống này còn cứu vãn được không?

"Thuốc... giải!" Lâm Thanh Dạng lập tức nói với giọng run rẩy: "Thuận Tài, lấy thuốc giải."

Thuận Tài cũng phản ứng lại, nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ, cho rằng thiếu gia chỉ muốn giả làm người tốt, một khi dược tính phát trong người biểu thiếu gia huy tác dụng là chuyện đương nhiên, lập tức tự cho là thông minh, phối hợp: "Thiếu gia, cái này không có thuốc giải, chỉ có thể giải tỏa ra ngoài, biểu thiếu gia hiện tại không thể cử động được, ngài xem..."

Thuận Tài cho rằng mình đã khéo léo mở đường cho Lâm Thanh Dạng, nhưng hắn không muốn câu trả lời này, Lâm Thanh Dạng thiếu điều muốn treo cổ tự tử.

Thứ chết tiệt này thậm chí còn có thể bắt kịp những âm mưu thường được sắp xếp cho nam nữ chính trong tiểu thuyết bình thường. Tại sao, ngươi có phải muốn nam chính đưa mông ra đúng không? Nhưng nam chính cho dù khi vị trí trên dưới đảo ngược, hắn vẫn sẽ chán ghét.

Lâm Thanh Dương lập tức nói: “Nếu không có thuốc giải thì gặp đại phu!”

Thuận Tài nghẹn ngào.

Lâm Thanh Dương thấy hắn vẫn đang chần chừ, tức giận hét lên: "Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?! Nếu biểu thiếu gia bị thương, ngươi không cần phải ở lại Hầu phủ."

Thuận Tài sắc mặt tái nhợt, cuối cùng cũng nhận ra thiếu gia của mình đang nghiêm túc. Hắn ta nhanh chóng giả vờ nhớ lại và nói: "Đúng rồi... Tiểu nhân vừa nhớ ra, có thuốc giải. Tiểu nhân sẽ đi lấy ngay. "

Nói xong, Thuận Tài lập tức chạy ra ngoài, lục lọi tìm thuốc giải rồi quay lại đưa cho Sở Ly Thư.

Lâm Thanh Dạng cũng trốn ra ngoài kịp thời để Sở Ly Thư có thời gian mặc quần áo.

Chẳng bao lâu Sở Ly Thư cuối cùng cũng trở lại bình thường, nhưng cơ thể vẫn mềm nhũn, hắn miễn cưỡng vén chăn lên, liền cảm thấy ngón tay út của mình nứt ra dù chỉ với một cử động nhỏ, máu chảy ra dính dày đặc.

Hắn nhìn nó một cách vô cảm, mấp máy miệng, đôi môi đỏ anh đào hơi hé ra và nhổ ra một mảnh móng tay, chính là móng tay út của hắn.

Khi bị đánh thuốc mê, bắt cóc, hắn đã cắn móng tay và mài chúng bằng răng trong miệng. Những chiếc móng tay hắn nhổ ra đều có đầu nhọn hoắc.

Vốn hắn cho rằng chỉ cần thứ súc sinh kia đến gần mình, hắn chỉ cần có thể khống chế lý trí của mình, sẽ ngậm mảnh móng tay trong miệng, rạch thật mạnh vào cổ họng thứ súc sinh đó, sau đó chờ cơ hội chạy trốn.

Vừa rồi khi Lâm Thanh Dạng tới gần, Sở Ly Thư trong lòng đang do dự phân tích. Sở Ly Thư lúc đầu cũng có cùng suy nghĩ với Thuận Tài, cho rằng Lâm Thanh Dạng chỉ đang diễn kịch, vẫn còn có ý đồ bẩn thỉu. Hắn nên gϊếŧ con súc sinh này để rửa sạch nỗi xấu hổ đêm nay phải chịu, nhưng lúc đó có Thuận Tài ở đó, nếu hắn gϊếŧ người, hắn khó có thể trốn thoát, mọi nỗ lực trước đó của hắn sẽ bị lãng phí. Trong lúc hắn do dự một lúc, Lâm Thanh Dạng đã thu tay lại.

Thế nhưng hiện tại …

Sở Ly Thư hạ mi mắt xuống, lông mi dày đen hơi cong tựa như cánh bướm đen, che khuất đôi mắt đầy u ám. Với vẻ mặt lạnh lùng, hắn cố kìm nén sát ý không thể kiềm chế trong lòng, mặc từng mảnh quần áo vào, giấu những miếng móng tay sắc nhọn vào giữa các ngón tay, bám vào đồ đạc trong phòng rồi từng bước di chuyển ra ngoài.

Lúc này Lâm Thanh Dạng đang lo lắng đi đi lại lại, Thuận Tài bên cạnh không nhin được hỏi: "Thiếu gia... hôm nay ngài có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?"

Lâm Thanh Dạng dừng lại nhìn vẻ mặt bối rối của Thuận Tài, Lâm Thanh Dạng biết rằng hành vi của hắn bây giờ quá bất thường nếu có khởi đầu như người bình thường, hắn nhất định sẽ giữ vững thiết lập tính cách của mình.

Suy cho cùng, cho dù đang xuyên sách thì đây vẫn là một xã hội cổ xưa. Con người có thể thay đổi tính cách một cách tùy tiện mà không hề bị sốt, mất trí nhớ hay trở về từ cõi chết, thì những người khác chắc hẳn sẽ nghĩ rằng hắn bị ma nhập, họ có thể thiêu sống hắn. Nhưng tình huống tối nay không cho phép hắn chậm rãi suy nghĩ.

Lâm Thanh Dạng giả vờ không kiên nhẫn nói: “Ta có lý do của riêng mình.”

May mắn thay, Lâm Thanh Dạng thường rất uy hϊếp nô tài của mình, theo cách này, Thuận Tài chỉ nghĩ rằng thiếu gia nhà mình đã thay đổi suy nghĩ, không dám hỏi thêm bất kỳ câu nào.

Một lúc sau, nhìn thấy thiếu niên gầy gò Sở Ly Thư bước ra ngoài, chậm rãi cúi đầu chắp tay nói: "Nhị biểu ca, Ly Thư thất lễ rồi."

Lâm Thanh Dạng đang định xin lỗi thì trong lòng lại có suy nghĩ, Nhanh chóng hành lễ theo cách tương tự, bày ra dáng vẻ như mình to gấp đôi người đối diện, nói: “Là sơ suất của ta, vẫn mong Ly Thư biểu đệ tha thứ, ta đảm bảo, về sau những chuyện như thế này sẽ không phát sinh thêm lần nào nữa.”

Sở Ly Thư không có thẳng người lên, thấp giọng gần như không có cảm tình nói: "Không dám."

Tuy không thể nhìn thấy vẻ mặt của Sở Ly Thư vào lúc này, nhưng Lâm Thanh Dạng có thể cảm nhận được áp lực đang đè nặng lên vai mình. Nam chính đang "chịu đựng sự sỉ nhục". Hắn nói không dám, nhưng có lẽ đã nghĩ cách quay lại trả thù.

Lâm Thanh Dạng sợ hãi, nhưng vẫn không quên rằng nam chính giờ chỉ còn cách hắc hóa hoàn toàn có một chút thôi.

Nam chính càng thể hiện bị sỉ nhục, Lâm Thanh Dạng càng cảm thấy mạng sống của mình giảm đi phần sống sót.

"Nếu như Nhị ca không còn chuyện gì, Ly Thư tâm trạng không tốt, xin phép rời đi trước."

Lâm Thanh Dạng nhanh chóng vẫy tay từ biệt. Với tình trạng hiện tại, hắn thực sự không thể nói chuyện với nam chính quá lâu, vì hắn cảm thấy nếu nói nhiều hơn nữa sẽ càng thêm tội cho chính mình.

Sở Ly Thư chậm rãi chào, xoay người bước ra khỏi cửa, nhưng thuốc còn chưa hết tác dụng, bước đi trong gió đêm lạnh lẽo, hắn bước đi trên con đường đá xanh tĩnh lặng, từng bước một đi một cách khó khăn về phía trước. Quả thực trông hơi đáng thương.

Nhìn thấy Sở Ly Thư xiêu vẹo rời đi, Lâm Thanh Dạng không khỏi sửng sốt trong giây lát.

Hắn vốn là được trời cao chiếu cố, có địa vị kiêu ngạo cao quý, nhưng bây giờ...

Một ý nghĩ nhỏ vô tình đâm vào trái tim Lâm Thanh Dạng, bị biến thành nguyên chủ pháo hôi bia đỡ đạn... Xem ra tất cả cũng không phải không có lợi ích gì, ít nhất nó có thể ngăn chặn điều tồi tệ nhất xảy ra với nam chính.