Tôi Sống Sót Nhờ Mạng Nhỏ Nằm Trong Tay Nam Chính

Chương 1

Chương 1

Bàn tay cầm roi ngựa quất liên hồi, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười đầy tự mãn vọng từ sâu trong cơ thể. Tất cả biểu hiện này đều toát lên sự không đàng hoàng.

Lâm Thanh Dạng vẫn giữ nguyên tư thế đó, từ từ lấy lại ý thức. Nhưng ngay giây tiếp theo, cảnh tượng trước mắt khiến hắn kinh ngạc đến sững sờ.

Đàn ông …tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ!

Trên chiếc giường bằng gỗ hương vàng cổ kính quý giá, một thiếu niên đang bị trói chặt, không một mảnh vải che thân.

Mái tóc dài đen mượt như nhuộm mực, làn da trắng tựa băng ngọc. Chỉ cần nhìn hai đặc điểm này, với con mắt thẩm mỹ của một trực nam, Lâm Thanh Dạng suýt nữa xấu hổ mà quay mặt đi, vì nghĩ rằng mình vừa nhìn thấy một cô gái.

Nhưng rõ ràng, trước mắt hắn là một thiếu niên tầm 15, 16 tuổi, với mái tóc dài, khung cảnh xung quanh lại mang nét cổ kính, hoàn toàn không giống ở hiện đại.

Cảnh tượng đột ngột xuất hiện trước mắt không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ các nơ-ron thần kinh đang choáng váng của Lâm Thanh Dạng.

Trò đùa? Chương trình thực tế? Hay là... đang mơ?

Không đúng... Hắn... rõ ràng đã chết, cái chết đau đớn vì bệnh tật ấy sao có thể nhầm được, bây giờ là tình huống gì?

Trong lúc đầu óc rối bời, hắn thấy một ánh mắt ngập tràn thù hận, đen tối u ám, sát khí như muốn phun trào cả máu.

Nếu ánh nhìn đó có thực thể, thì Lâm Thanh Dạng chắc chắn đã bị chém thành trăm mảnh.

Cả người hắn run lên bần bật, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì một giọng nữ máy móc đột nhiên vang lên trong đầu.

[Ding! Gặp nhân vật chính thành công, kích hoạt hệ thống.]

Lâm Thanh Dạng: "Cái quỷ gì đây?"

[Ràng buộc thành công,

Tên: Lâm Thanh Dạng,

Thân phận: Trưởng tử An Nam Hầu,

Nguyên bản: Pháo hôi tìm đường chết.]

Lâm Thanh Dạng: "Sao mình lại có dự cảm chẳng lành? Cách thức quen thuộc này là sao?"

[Tiến độ cốt truyện: 0. Điểm tích lũy: 10. Trung tâm đổi thưởng chưa mở]

Lâm Thanh Dạng: "Lẽ nào đây chính là kiểu xuyên sách kèm theo hệ thống trong truyền thuyết?"

[Chúc mừng ký chủ, linh hồn của ngài đã được Thiên Đạo của "Con đường vạn sát của Bạo Quân" chọn trúng!]

Vạn... Vạn gì! Đệch mợ! Chúc mừng đmm nhà mày!



"Con đường vạn sát của Bạo Quân" là một cuốn tiểu thuyết ít người biết đến mà hắn đã đọc cách đây vài năm.

Kể về con đường trưởng thành đầy máu của bạo quân đời thứ nhất, Sở Ly Thư.

Mặc dù nội dung chi tiết đã quên từ lâu, nhưng có hai điều trong đó để lại ấn tượng sâu sắc cho Lâm Thanh Dạng, một là nhân vật pháo hôi trùng tên với hắn, hai là thiết lập nhân vật của nam chính.

Là một người đọc vô số tiểu thuyết, Lâm Thanh Dạng chưa từng gặp nam chính nào thế này, không phải Long Ngạo Thiên, không phải Jack Sue, cũng chẳng có bàn tay vàng hay kỳ ngộ gì. Thậm chí, ngay cả những từ như "mỹ cường thảm", "cuồng chiếm hữu", "bệnh kiều" dùng để miêu tả hắn cũng là quá lời.

Hắn chính là một kẻ hoàn toàn hắc hóa, không có một chút ánh sáng nhân tính nào, một kẻ điên.

Nhưng trước khi trở thành bạo quân điên cuồng, Sở Ly Thư, hay còn gọi là Thái tử của triều Đại Chu - Nguyên Nhiên, từng là một vị thái tử được quốc dân yêu mến, là hình mẫu được thiếu niên Đại Chu ngưỡng mộ. Văn có thể trị nước, võ có thể ra trận, được Hoàng đế và triều đình đặt nhiều kỳ vọng, gánh vác vận mệnh quốc gia.

Thế nhưng, một trận chiến đã hủy hoại tất cả.

Thái tử thay mặt Hoàng tộc đốc chiến cùng quân đội, vốn dĩ mọi việc đã nắm chắc phần thắng trong tay, chỉ chờ đợi hòa đàm. Thế nhưng, vì nóng vội lập công, tham danh vọng, Thái tử lại cố chấp truy đuổi đến cùng. Kết quả là khiến hai mươi vạn tinh binh triều Đại Chu toàn quân bị diệt, xác chết trôi dạt khắp nơi. Có tin đồn rằng Thái tử cũng đã bỏ mạng trong trận chiến đó, hài cốt không còn.

Triều Đại Chu liên tiếp mất ba thành, đối mặt với thất bại lớn nhất và nhục nhã nhất từ khi lập quốc. Quân địch tiếp tục tấn công, như lưỡi dao sắc bén chĩa thẳng vào kinh thành, chỗ nào đi qua cũng xác chết ngổn ngang, máu chảy thành sông, khiến bách tính Đại Chu rơi vào cảnh tuyệt vọng cùng cực. Lúc này, Hoàng đế vốn đã bệnh nặng khi nghe tin chiến sự liền thổ huyết băng hà ngay trên triều trình.

Hoàng đế đột ngột qua đời, trong cung chỉ còn một Tiểu Hoàng tử nhỏ tuổi không thể chấp chính. Sau khi Thái hậu và bá quan bàn bạc, quyết định đưa em trai của Hoàng đế là Anh Thân vương lên làm tân hoàng, dẫn dắt Đại Chu vượt qua khó khăn.

Từ đó, vị Thái tử trước đây trở thành tội nhân bị Đại Chu khắc lên cột sỉ nhục, còn tân hoàng trở thành vị cứu tinh.

Tuy nhiên, chỉ cần nghĩ kĩ loại tình tiết này cũng biết nam chính bị hãm hại và phản bội.

Vì vậy, sau khi trải qua chốn luyện ngục trần gian, tâm tính nam chính đã có một sự thay đổi lớn. Ba năm sau, hắn xuất hiện trở lại với một diện mạo hoàn toàn khác, hắc hóa, chính thức bước lên con đường báo thù.

Hắn mượn thân phận cháu trai của Lâm gia là Sở Ly Thư để lẻn về kinh thành. Bắt đầu với một cơ thể bệnh tật yếu ớt, trong tay không hề có một binh lính, nhưng dựa vào trí thông minh gần như yêu nghiệt và thủ đoạn tàn nhẫn lạnh lùng, hắn đã khéo léo xoay chuyển các gia tộc lớn. Từ kinh thành đến hoàng cung, từ tiền triều đến nội đình, hắn khuấy đảo phong vân, bày mưu tính kế đưa tất cả mọi người vào tròng. Bằng cách chơi đùa với quyền mưu và tâm thuật, hắn từng bước làm suy yếu tất cả các thế lực cản trở, phá vỡ triều đình từ bên trong. Khi tất cả mọi người nhận ra sự thật, thì đã quá muộn. Triều đình đã sụp đổ, không còn cách nào cứu vãn.

Bọn họ ngước nhìn lên, người bước ra từ bóng tối sâu thẳm nhất chính là vị Thái tử trước đây mà họ luôn nguyền rủa.

Đến đây, Sở Ly Thư nắm trong tay quyền lực, thuận lợi giành lại ngôi vị hoàng đế của mình. Cuộc chiến tranh giành ngôi vị đẫm máu kết thúc, mọi người tưởng rằng sẽ được sống trong hòa bình, nhưng nào ngờ ác mộng mới chỉ bắt đầu.

Từ góc độ của triều Đại Chu, đất nước đã chào đón một nhà chính trị, nhà chiến lược, nhà cải cách vĩ đại. Trong thời gian trị vì, Sở Ly Thư đã tiêu diệt tất cả các quốc gia xung quanh đe dọa đến triều Đại Chu, ngay cả những nước không có uy hϊếp cũng phải cúi đầu thần phục, bị ép xóa bỏ văn hóa của mình, thay vào đó là văn hóa Đại Chu. Hắn khiến lãnh thổ Đại Chu mở rộng gấp đôi, trở thành đế quốc hùng mạnh nhất thế giới cùng thời, lịch sử nước ngoài gọi là Thiên Thần Quốc.

Nhưng một nhân vật chính trị cứng rắn như vậy đồng thời cũng là kẻ tàn bạo vô đạo, bị mọi người phản bội, cô lập. Hắn dựa vào tính khí thất thường của mình để quyết định sống chết kẻ khác. Tất cả những hành vi của các bạo quân trong lịch sử cộng lại cũng không bằng.

Hắn vì việc các nho sinh tập hợp lại viết một tấu sớ khuyên can mà đốt hết sách vở, điển tịch của cả học phái, chôn sống không biết bao nhiêu nho sinh, danh sĩ dám đứng ra nói lời chính nghĩa, gây ra gián đoạn trong truyền thừa văn hóa.

Cũng vì một vùng nổi dậy tạo phản mà khiến nơi đó không còn bóng người, xác của những kẻ phản loạn bị treo trên tường thành phơi nắng phơi sương suốt mấy chục năm không được chôn cất.

Những chuyện trái luân thường đạo lý càng nhiều vô số kể: Hắn nhẫn tâm gϊếŧ chết em trai, ép buộc mẫu phi phải “ở” với người khác đến chết, cưỡng đoạt thê tử của trung thần....

Nếu có ai dám đứng ra chỉ trích hắn một câu, thì dù là Thái hậu, Đế sư, khai quốc công thần, lão thần nhiều đời, bất kể thân phận địa vị đều bị gϊếŧ không tha.

Chính là "Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết"!

Cho dù lòng người không phục, hắn luôn có cách diệt trừ hậu họa trước một bước, giống như một tấm lưới đen vô hình bao trùm lên đầu tất cả mọi người ở triều Đại Chu, tạo thành bóng ma đáng sợ khiến người ta không dám có một chút ý nghĩ phản kháng nào.

Hoàng quyền hoàn toàn trở thành công cụ để hắn thực hiện tham vọng, tìm kiếm kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Nhiều năm sau, hắn chơi chán rồi, cũng không muốn sống nữa. Ngủ với vô số nữ nhân nhưng không để lại người nối dõi, không xây lăng mộ, không dựng bia đá, chỉ dùng một ngọn lửa lớn thiêu rụi hoàng cung ba ngày ba đêm, xương cốt hóa thành tro bụi, theo gió bay đi, không để lại một dấu vết nào cho thế gian này.

Một bạo quân có thể đối xử với bản thân như vậy, từ xưa đến nay chưa từng có, vì thế, hắn chính là một kẻ điên.

Hậu thế có rất nhiều lời đánh giá, nguyền rủa về hắn, bởi vì trên tay hắn dính máu của quá nhiều người, tước hiệu là Chu Lục Đế.

...

Lâm Thanh Dạng vẫn còn nhớ rõ cảm giác phức tạp khi đọc xong cuốn tiểu thuyết này. Thật lòng mà nói, toàn bộ câu chuyện chỉ xoay quanh việc nam chính lừa gạt, hãm hại, gϊếŧ người để trả thù, quả thật quá tiêu cực. Giai đoạn đầu nam chính quá đáng thương, giai đoạn sau lại quá tàn nhẫn, cả hai đều vượt quá giới hạn, khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Hơn nữa, tác giả hoàn toàn không đủ khả năng kiểm soát nổi một cốt truyện quyền mưu với kết cấu lớn như vậy. Để một người chống lại tất cả các nhân vật trong toàn bộ cuốn sách, nhưng lại không nghĩ ra được những tình tiết quá cao minh, vì vậy cách giải quyết lại vô cùng đơn giản thô bạo, làm giảm trí tuệ của các nhân vật, hoặc là dùng những âm mưu quỷ kế đầu voi đuôi chuột. Thậm chí, các sự trùng hợp ngẫu nhiên cũng xảy ra một cách quá thường xuyên, có những lúc khiến cho Lâm Thanh Dạng cảm thấy hoa mắt chóng mặt, rối rắm khó hiểu, thật sự có quá nhiều điểm đáng chê trách.

Tất nhiên, còn một điểm quan trọng nhất nữa, nữ chính đâu? Cho dù là Hoàng hậu trên danh nghĩa, hay là người có quan hệ tình cảm rắc rối với nam chính, đều không hề xuất hiện.

Nam chính đúng là đã có rất nhiều phụ nữ, hậu cung đầy ắp, nhưng cơ bản đều là "vắt chanh bỏ vỏ", dùng xong rồi vứt bỏ, hoàn toàn không hề động lòng, ngay cả khi gặp người thật lòng yêu mến hắn, hắn cũng đối xử như vậy.

Hình như trong lòng hắn, tình yêu, tình bạn và tình thân đều đã hoàn toàn biến mất.

Vậy mà bây giờ, Lâm Thanh Dạng lại xuyên vào một thế giới do kẻ điên cuồng này thống trị, hơn nữa còn là pháo hôi chuyên tìm đường chết. Đây quả thực là chế độ địa ngục, thật sự muốn chết luôn cho rồi!

Trong lúc đang kinh hãi, giọng nữ máy móc lạnh lùng vô tình trong đầu tiếp tục thúc giục.

[Yêu cầu ký chủ hoàn thành tiến độ cốt truyện, nâng cấp vai trò, sống đến cuối truyện, bạn sẽ hoàn toàn sở hữu thân phận này.]

"Tôi xin đổi thế giới! Thế giới nào cũng được!"

Đùa à, trong thế giới này, bất kỳ ai cũng chỉ là quân cờ trong tay nam chính, kể cả người phụ nữ yêu hắn thật lòng, thuộc hạ trung thành hay trưởng bối lo lắng cho hắn. Chỉ cần đến lúc cần hy sinh, hắn tuyệt đối sẽ không nương tay. Chẳng qua chỉ là chết sớm hay muộn, chết thảm hay không mà thôi. Xuyên vào ai cũng không an toàn, con đường sống duy nhất chính là đổi thế giới.

[Có thể trở về thế giới cũ, nhắc nhở, thế giới cũ, thân xác ký chủ đã bị hỏa táng.]

Lâm Thanh Dạng che miệng khóc nức nở, chịu thua "Thực ra đổi vai cũng được..."

Giọng nữ máy móc dường như cũng chẳng buồn để ý đến cậu nữa, trực tiếp tuyên bố tương lai của Lâm Thanh Dạng.

[Kế hoạch sống sót của pháo hôi chính thức bắt đầu, chúc ngài may mắn! Nhiệm vụ tân thủ: Ngăn cản nam chính hắc hóa triệt để.]

Nhìn cảnh tượng trước mắt và nghe giọng nói trong đầu, những ký ức lộn xộn của nguyên chủ bắt đầu hiện lên, từng dây thần kinh trong đầu như bị xé toạc rồi tái tạo lại, Lâm Thanh Dạng gần như sụp đổ khi phải tiếp nhận mọi thứ trước mắt.

Cậu còn chưa có thời gian để tĩnh tâm lại, bên cạnh đã có kẻ bắt đầu tăng thêm buff tìm đường chết.

"Thiếu gia, sao vậy? Người đã được đưa tới cho ngài rồi, ngài yên tâm, không ai nhìn thấy đâu, cũng đã cho uống thuốc, lát nữa không cần trói, cũng đảm bảo hầu hạ thiếu gia thoải mái. Hay thiếu gia muốn tiểu nhân tắm rửa cho hắn trước, chuẩn bị một chút?"

Lâm Thanh Dạng máy móc quay đầu nhìn tên gia đinh không biết sợ chết ở bên cạnh, một thiếu niên mặc một bộ chế phục màu xanh cũ kỹ, đang ra sức nịnh nọt, khuyên cậu đi chịu chết.

Trên giường, tấm đệm màu xanh da trời càng làm nổi bật làn da trắng như ngọc của Sở Ly Thư. Thân hình mảnh khảnh nhưng dẻo dai, mang vẻ đẹp thanh tú của tuổi thiếu niên. Khuôn mặt ấy vừa đến kinh thành đã khiến bao người kinh diễm, ai nấy đều bảo nếu ngũ quan tinh xảo của Sở Ly Thư tiếp tục trưởng thành, chắc chắn sẽ trở thành người tình trong mộng của bao nữ tử kinh thành.

Thế mà lúc này, những nút thắt dây đỏ trói chặt lấy thân thể hắn, khóe miệng và lòng bàn tay dính máu vì giãy giụa, toát lên vẻ đẹp tàn nhẫn.

Vị bạo quân phiên bản thiếu niên đang phải chịu đựng thử thách cuối cùng của nhân tính.

Vì tác dụng của thuốc, hắn không thể mở miệng nói chuyện, nhưng lại dùng đôi mắt phượng đen thẳm nhìn chằm chằm Lâm Thanh Dạng.

Đó là ánh mắt của con thú hoang đang hấp hối, từ căm hận đến tận xương tủy, đến không cam lòng rồi cuối cùng là tuyệt vọng cùng cực.

Theo như miêu tả trong nguyên tác, tên đoạn tụ Lâm Thanh Dạng đang định giở trò đồϊ ҍạϊ với thẳng nam Sở Ly Thư, định cưỡng bức nam chính rồi ép hắn làm nam sủng.

Nếu là ở những tiểu thuyết khác, thì chuyện này không đời nào thành công. Nhưng mà ở đây, pháo hôi không những thành công mà còn giấu nam chính đi, hành hạ hắn ba ngày ba đêm, quả thật khiến thần nhân đều phẫn nộ. Điều này khiến nam chính vốn đã hắc hóa, hoàn toàn giẫm nát tia nhân tính cuối cùng, từ nửa điên biến thành hoàn toàn điên loạn.

Bởi vậy nhiệm vụ tân thủ là ngăn cản nam chính hắc hóa triệt để.

Chuyện này dễ giải quyết thôi, không động vào nam chính là được rồi, cậu rõ ràng là trai thẳng chính hiệu mà.

"... Thiếu gia?" Thuận Tài khó hiểu nhìn thiếu gia, định nhắc nhở.

Lâm Thanh Dạng bỗng nảy ra sáng kiến, quyết đoán cầm lấy roi trong tay, quất mạnh vào không trung về phía Thuận Tài, rơi trúng mũi giày hắn ta.

Thuận Tài giật nảy mình, tuy không đau nhưng hiểu rõ tính cách ngang ngược của thiếu gia nên vội vàng quỳ xuống: "Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân... đã làm sai chuyện gì ạ? Xin thiếu gia chỉ rõ!"

"Tên khốn kiếp, sao ngươi lại đưa biểu thiếu gia lên giường ta? Đây là muốn làm gì?" Lâm Thanh Dạng phẫn nộ quát.

May mắn, theo ký ức của nguyên chủ, hắn cũng vừa mới bước vào, còn chưa kịp nói chuyện với nam chính, chỉ mới làm ra vẻ chuẩn bị quất roi, cười nham hiểm, hoàn toàn có thể miễn cưỡng giải thích.

"Thiếu... Thiếu gia, chẳng phải ngài yêu cầu sao? Bảo tiểu nhân lén bỏ thuốc Sở thiếu gia, rồi trói về đây. Ngài nói tối nay nhất định phải có được hắn mà?" Thuận Tài bị mắng ngây người, lập tức ấm ức đáp lại.

Ngươi còn dám nói!

Lâm Thanh Dạng sắp quỳ xuống lạy Thuận Tài rồi, thật sự không cần hắn ta phải nhớ lại chi tiết đến vậy đâu.

Lâm Thanh Dạng cố tình diễn lại vẻ hung dữ của nguyên chủ, quất mạnh một roi khiến chiếc nón của Thuận Tài bay thẳng ra ngoài. Do không biết cách điều khiển, chiếc roi suýt nữa thì bật ngược trở lại quất vào mặt hắn.

"Vớ vẩn!" Chuyện này tuyệt đối không thể nhận: "Đây chính là biểu thiếu gia, bình thường ta có đùa giỡn thế nào cũng không thể làm ra loại chuyện này!"

Thuận Tài đúng là đầu gỗ: “Nhưng thật sự là..."

"Đủ rồi! Nhất định là ngươi đã nghe nhầm. Rõ ràng ta nói là đợi biểu thiếu gia học xong, mời hắn đến đây trò chuyện, cho dù ta và biểu thiếu gia bình thường có chút xích mích, cũng tuyệt đối sẽ không ra lệnh bậy bạ như vậy!" Nói xong, Lâm Thanh Dạng không cho Thuận Tài cơ hội nói, lập tức làm ra vẻ mặt đau lòng, vứt roi sang một bên, vội vàng tiến lên kéo chăn che phủ lên thân thể trần trụi của nam chính.

"Ly Thư biểu đệ, xin lỗi ngươi. Tên gia đinh này chắc chắn là vội vàng hồ đồ nên mới gây ra sai lầm này. Đúng là sai lầm quá lớn rồi. Ta sẽ lập tức cởi trói cho ngươi, đưa ngươi về. Chuyện hôm nay thật sự là một hiểu lầm." Lâm Thanh Dạng vừa phủi sạch trách nhiệm, vừa giúp Sở Ly Thư cởi trói.

Nhưng vừa ngẩng đầu lên, cậu liền nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của Sở Ly Thư khẽ động, vết máu bên khóe miệng càng thêm quỷ dị, lại lên trên, lại chạm phải đôi mắt ấy.

Ánh mắt lạnh lẽo khiến Lâm Thanh Dạng lập tức lạnh toát sống lưng.

Đột nhiên cảnh báo trong đầu vang lên.

[Cảnh báo nguy hiểm! Tính mạng của ký chủ đang gặp nguy hiểm.]