Cảnh Dục cao khoảng 1m9, ngũ quan tinh xảo, đường nét anh tuấn, bởi vì đội mũ lưỡi trai màu đen, tổng thể trông có vẻ ngầu.
Nhìn từ góc độ của Lâm Tinh Thiển, vừa hay có thể nhìn thấy đường quai hàm hoàn mỹ của anh.
Tầm mắt của Lâm Tinh Thiển dần dịch xuống.
Xương quai xanh hơi lộ ra, trắng và gợi cảm một cách bất ngờ.
Vai rộng.
Eo thon.
Chân dài.
Tỉ lệ hoàn mỹ.
Dô, mông cũng rất vểnh.
Không biết là ánh mắt của Lâm Tinh Thiển quá nóng bỏng hay là Cảnh Dục quá đỗi nhạy bén, anh nghiêng người nhìn cô.
Lâm Tinh Thiển nhướng mày, thu hồi ánh mắt thưởng thức, không lên tiếng.
Nghe thấy Cảnh Dục cũng là một streamer mới, sắc mặt của ba người còn lại lại tệ đi.
Ba kéo hai, ai muốn chứ?
Cả nhóm trầm mặc đi vào tiểu trấn.
Các cửa hàng và quầy hàng bên đường ngoài một số ít bán đồ lưu niệm, còn lại đều bày bán sứ trắng với đủ kích cỡ.
Ba người Lý Khải vừa giao lưu với người xem trong phòng livestream vừa cẩn thận quan sát xung quanh.
Lâm Tinh Thiển lại rất nhàn nhã thong dong, hứng thú quan sát những món sứ tinh xảo xinh đẹp đó.
Đồ sứ màu trắng sữa nhẵn nhụi trong suốt, trên thân vẽ các hình vẽ phức tạp, rất đẹp mắt.
Lúc này, một ông lão sắc mặt u ám đẩy một chiếc xe đẩy cút kít cút kít đi giữa đường.
Khi đi ngang qua nhóm Lâm Tinh Thiển, tốc độ hơi chậm lại.
Bình bịch.
Một vật thể không rõ lăn từ trên xe đẩy xuống, lăn thẳng tới bên chân Lâm Tinh Thiển.
“Á…ưʍ.”
Hạ Vi thét lên một tiếng, nhưng rồi nhanh chóng bịt miệng mình lại, cố gắng khắc chế để mình không phát ra tiếng động.
Ánh mắt của cô ta kinh hãi tột độ.
Bởi vì vật thể không rõ đó là…
Một cái đầu người máu thịt lẫn lộn!
Nhìn không rõ gương mặt, thối rữa lại nhớp nháp.
Con phố vốn ồn ào lập tức yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều nhìn chòng chọc vào họ.
Ông lão giống như phát giác được động tĩnh phía sau, dừng bước.
“Ông ơi.”
Lâm Tinh Thiển bỗng nhiên lên tiếng.
Ông lão thả xe đẩy xuống cái rầm, ngoảnh đầu nhìn cô một cách u uất.
Ánh mắt hung ác như thể muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Tinh Thiển.
Lý Khải và Ngụy Cường bắt gặp ánh mắt của ông lão đều không khỏi rùng mình, mà Lâm Tinh Thiển lại như không có chuyện gì.
Cô giẫm lên “trái bóng” bầy hầy máu thịt đó.
“Đồ của ông…rơi rồi.”
Giọng điệu của cô bình tĩnh đến khó tin, trên mặt còn mang theo ý cười ngọt ngào.
“Nhận lấy!”
Đá một cái bịch.
“Trái bóng máu” bay ra tạo thành một đường cong hoàn hảo, rơi vào lòng của ông lão một cách chuẩn xác.
Biểu cảm của ông lão có hơi trì trệ, rõ ràng đã bị loạt thao tác này làm cho không kịp trở tay.
Lúc này đạn mạc bay vèo vèo trên màn hình.
【Đậu má, em gái người mới này gan dạ phết!】
【Cười ẻ rồi anh em, đúng là một cú bóng đẹp!】
【Ông bác thốt lên hay lắm, người trẻ không xuất bài theo lối thường!】
【Đầu: cô có lịch sự không?】
【Chỉ có tôi để ý thấy em gái siêu đẹp à!!!!】
Ông lão quản lý lại biểu cảm một cách nhanh chóng, ôm cái cục máu me dơ dáy trong tay.
Nhìn năm người một lượt, nói: “Các người là khách tới định chế đồ sứ lần này à?”
Giọng nói của ông ta vừa ồm vừa khàn, giống như dùng cái cưa lụt cưa vào vỏ cây, nghe rất khó chịu.
Lý Khải phản ứng lại đây là thân phận của họ, vội vã gật đầu.
“Đúng vậy, chính là chúng tôi. Xin hỏi ông là?”
“Tôi chính là người phụ trách đón các người, gọi tôi là ông Trương là được. Nếu bây giờ đã gặp được, vậy thì trực tiếp đi về cùng tôi, tiện bề sắp xếp chỗ ở cho mấy người.”
Lý Khải muốn moi chút tin tức hữu dụng, lại hỏi: “Vậy đồ sứ chúng tôi cần mất bao lâu?”
Ông Trương cười âm hiểm: “Gấp cái gì, sắp sửa tới lượt tốp các cô cậu rồi. Mau đi thôi.”
Nói xong, tiếp tục đẩy xe đẩy đi về phía trước, bảo họ đi theo.