Tiêu Tễ bước ra khỏi Ngự Thư Phòng với cảm giác đầu óc rối bời.
Mặc dù mục đích vào cung hôm nay cơ bản đã đạt được, hắn không cần phải có mối quan hệ gì với Thôi Linh Yên nữa. Tuy nhiên, những diễn biến sau đó vượt quá dự liệu của hắn, khiến hắn không thể ngay lập tức nghĩ ra cách đối phó, chỉ có thể án binh trở về nhà và từ từ suy ngẫm.
Cũng may là còn nửa tháng nữa mới phải đưa ra câu trả lời, không phải ngay ngày mai. Dù vậy, nguyên chủ đã 18 tuổi, tuy ở hiện đại chỉ là một học sinh trung học, nhưng trong xã hội phong kiến này, nơi mọi người đều phải kết hôn và sinh con sớm, dù lần này có trốn được, cũng chưa chắc lần sau hắn cũng sẽ may mắn thoát được…
Chết tiệt, thật phiền phức! Tại sao hắn chưa đến tuổi kết hôn hợp pháp mà đã phải đối mặt với chuyện thúc giục cưới hỏi này!
“Vương gia, xin dừng bước!” Khi Tiêu Tễ đang từng bước xuống bậc thang, Vương Đức Khánh đuổi theo với một đĩa bánh nhỏ trên tay. “Đây là bánh hạch đào mới ra từ Ngự Thiện Phòng, bệ hạ khen ngon nên đã dặn mang cho ngài vài miếng để thử.”
Tiêu Tễ, đang bực bội, lập tức thay đổi biểu cảm, hắn mỉm cười giả lả, đưa tay nhận lấy: “Làm phiền Vương công công.”
“Vương gia khách sáo quá.” Vương Đức Khánh cũng đáp lại bằng một nụ cười khách sáo.
“Vậy ta xin cáo từ.” Tiêu Tễ tính xoay người bước tiếp, nhưng lúc quay lại, hắn vô tình nhận ra mắt phải của Vương Đức Khánh có chút đỏ. Điều này làm hắn đột nhiên nhớ đến một sự kiện trong nguyên tác, hắn lập tức dừng bước. “Vương công công, mắt phải của ngươi có vẻ đỏ, chẳng lẽ là bị đau mắt?”
Vương Đức Khánh khựng lại một giây, tiếp tục cười: “Cảm ơn Vương gia đã quan tâm. Lão nô không thấy khó chịu, có lẽ do đêm qua ngủ không ngon giấc nên mắt mới đỏ chút.”
Tiêu Tễ nhìn chằm chằm vài giây: “Nhưng nhìn không giống bị mất ngủ. Ngươi nên sớm đến Thái Y Viện kiểm tra. Ta nghe nói có loại sâu thích chui vào mắt người, chúng rất nhỏ nên khi xâm nhập sẽ không gây đau đớn. Nhiều người vì vậy mà bị mù mà không biết nguyên nhân.”
Ban đầu, Vương Đức Khánh không mấy để ý đến lời nhắc nhở, nhưng nghe tới đây: “...!”
Là thật hay đùa đây?!
Dĩ nhiên là đùa. Tiêu Tễ chỉ nhớ rằng trong nguyên tác, vị thái giám này đã mắc một chứng bệnh về mắt, vì phát hiện quá muộn nên cuối cùng bị mù mắt phải. Hắn chỉ dùng cách này để nhắc nhở ông ta sớm điều trị.
Còn việc liệu Vương Đức Khánh có đi gặp đại phu sớm hơn để thay đổi số phận của mình hay không, thì Tiêu Tễ không quản được.
“Cảm ơn Vương gia đã nhắc nhở. Lão nô sẽ sớm đến Thái Y Viện kiểm tra.” Vương Đức Khánh đáp, tuy vẫn nghi ngờ động cơ của Tiêu Tễ, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ cảm kích và cúi đầu hành lễ.
Tiêu Tễ không bận tâm liệu Vương Đức Khánh có tin hay không, vì việc của mình hắn đã làm xong. Hắn cầm mấy miếng bánh tinh xảo trong tay nhưng cảm giác không muốn ăn chút nào, hắn bước xuống bậc thang, rồi đi thẳng ra khỏi cung.
--------
Khi xe ngựa gần về đến nhà, Tiêu Tễ tình cờ nhìn thấy phò mã Tạ Minh Tiêu — kẻ trong nguyên tác là một tên tra nam hại chết Tiêu Cẩm Châu và đứa con trong bụng nàng.
Tiêu Tễ nheo mắt lại, trong lòng những phiền não đột nhiên có chỗ giải tỏa.
“Tạ huynh, thật trùng hợp.” Tiêu Tễ lập tức bảo xa phu đánh xe tiến lên, từ cửa sổ xe hắn thò đầu ra, gọi người đang mặc quan phục là Tạ Minh Tiêu. “Ngươi đi đâu mà trông vội vã vậy?”
Tạ Minh Tiêu hiện tại đang giữ chức tại Đại Lý Tự. Thấy đại cữu huynh Tiêu Tễ, hắn hơi dừng lại, cung kính nhưng lạnh lùng hành lễ: “Gặp qua Vương gia. Thần đang bận rộn việc công vụ.”
Là nam phụ số 3 trong nguyên tác, dĩ nhiên hắn ta sở hữu một khuôn mặt tuấn tú, thêm vào đó là xuất thân từ thế gia danh giá, được giáo dục kỹ càng từ nhỏ nên khí chất cũng rất xuất chúng. Đáng tiếc hắn lại quá kiêu ngạo, suốt ngày lạnh lùng, như thể ai cũng nợ hắn 100 vạn vậy.
Tiêu Tễ nhìn hắn từ trên xuống dưới, trong lòng thầm khinh bỉ, nhưng vẫn giữ nụ cười lịch sự: “Ta cứ nghĩ ngươi vội vã như thế là vì đang đi mua quà sinh thần cho Cẩm Châu.”