Nguyên chủ từng tự hào rằng mình đã trưởng thành, thậm chí còn xin hoàng đế ban cho đại danh. Thế nhưng, hoàng đế lại là người thích đùa cợt ác ý, rất thích nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của em trai, nên không đồng ý.
Dần dần, nguyên chủ cũng quen với điều đó. Hoàng đế vì thế cũng lâu rồi không có chuyện gì vui từ hắn. Nhưng lần này, nghe được lời thỉnh cầu đó, hoàng đế đầu tiên là thấy ngạc nhiên, rồi bị biểu cảm "khó ở" của Tiêu Tễ chọc cười: “Trẫm không ban! Cái tên Đại Tráng nghe thật rắn rỏi, rất phù hợp với kẻ bơi lội kém đến mức tự làm ngất chính mình như ngươi!”
Tiêu Tễ: "..."
Không thể phản bác, Tiêu Tễ chỉ biết tức tối mắng thầm nguyên chủ trong lòng.
Hoàng đế nhìn thấy vẻ mặt nghẹn ngào của hắn thì càng cười to hơn.
Tiêu Tễ nghe giọng cười lớn và vang như chuông của hoàng đế, giống như người dượng kiếp trước của mình, đành tạm thời bỏ ý định phản kháng. Thôi, chính sự quan trọng, coi như mình bị điếc đi.
Nghĩ vậy, hắn yên lặng tiến lên, nhìn vào tờ giấy trên bàn của hoàng đế.
Trời ạ, thánh chỉ ban hôn!
Đã đóng dấu luôn rồi!
Sắc mặt Tiêu Tễ biến đổi, vội vàng lao tới chộp lấy thánh chỉ, trong đầu vang lên tiếng chuông cảnh báo: “Hoàng huynh! Thánh chỉ này ——”
“Haha, ngạc nhiên chứ?” Hoàng đế thấy hắn phản ứng dữ dội, đắc ý quay sang nhìn Vương Đức Khánh: “Trẫm đã nói thằng nhóc này sẽ vui mừng nhảy cẫng lên mà! Ngươi lại bảo nó trước giờ điềm đạm, dù trong lòng có vui mừng cũng không lộ ra. Nhìn xem, bên ngoài có vẻ chững chạc, nhưng bên trong vẫn là một thằng nhóc ngây ngô!”
Vương Đức Khánh cười rạng rỡ trả lời: “Bệ hạ nói phải, lão nô đã quá chắc mẩm.”
“Ngươi không phải quá chắc mẩm, mà là không hiểu được hương vị của tình yêu, không biết chuyện này khiến người ta vui mừng thế nào.” Hoàng đế cười tủm tỉm nhìn Tiêu Tễ: “Vui quá đến mức choáng váng sao? Còn không mau tạ ơn.”
Tiêu Tễ: "..."
Tiêu Tễ ôm thánh chỉ, quỳ xuống vang một tiếng: “Đa tạ hoàng huynh ban ân, nhưng xin hoàng huynh thu hồi mệnh lệnh này, thần đệ không muốn cưới Thôi Tam cô nương làm vợ!”
“???” Hoàng đế giờ đến lượt ngạc nhiên: “Ngươi chẳng phải vẫn luôn thầm thương trộm nhớ tiểu thư nhà họ Thôi sao? Trẫm trước nay muốn ban hôn cho ngươi, nhưng ngươi cứ lảng tránh. Hôm qua, trước mặt bao người ngươi còn anh dũng nhảy cầu vì nàng cơ mà...”
Chuyện nguyên chủ thích Thôi Linh Yên, hoàng đế sớm đã nghe thấy. Nhưng trước đây vì những cân nhắc chính trị, hoàng đế chưa quyết định có nên chiều theo ý nguyên chủ hay không, nên vẫn chưa hạ chỉ tứ hôn.