Chuyện sau đó Tiêu Tễ cũng không rõ, chỉ biết khi tỉnh lại, trời đã tối, và cuộc đua thuyền rồng cũng đã kết thúc.
"Vương gia, ngài tỉnh rồi!"
Căn phòng được bài trí theo phong cách cổ xưa, trang nhã. Một thiếu niên tầm khoảng 13-14 tuổi, mặc trang phục của gia nhân, đẩy cửa bước vào, trên tay bưng một chiếc khay gỗ đỏ. Thấy Tiêu Tễ đã tỉnh lại, đôi mắt thiếu niên sáng lên vui mừng, vội vàng chạy đến bên giường.
Tiêu Tễ vừa mới nhớ lại những sự việc trước khi ngất đi, lòng đầy thất vọng khi nhận ra tất cả không phải chỉ là một giấc mơ. Nghe thấy tiếng thiếu niên, hắn thoáng giật mình, nhìn qua và không mấy hào hứng đáp lại: "…Ừ."
"Vương gia có còn chỗ nào cảm thấy khó chịu không?" Thiếu niên đặt chiếc khay lên bàn nhỏ cạnh giường rồi nói, "Để ta đi mời thái y đến xem cho ngài nhé?"
"Không cần." Nghĩ tới chuyện này sớm muộn gì cũng phải xảy ra, Tiêu Tễ đành thở dài chấp nhận số phận, ngồi dậy xốc chăn lên: "Mang cho ta chút đồ ăn, ta đói rồi."
"Ai, được rồi. Đây là món cháo gà với hoa bách hợp mà ngài thích nhất, vừa mới nấu xong, ngài mau nếm thử." Thiên Lưu, tên tiểu đồng theo hầu Tiêu Tễ, một bên đưa cho Tiêu Tễ chiếc muỗng bằng ngọc trắng, một bên nói: "Thái y nói mấy ngày trước ngài nhiễm phong hàn chưa khỏi hẳn, thân thể còn yếu, lại rơi xuống nước bị cảm lạnh, nên mới thoát lực ngất xỉu. Ông ấy dặn ngài phải nghỉ ngơi cẩn thận, mấy ngày tới tuyệt đối không được để bị lạnh thêm."
Tiêu Tễ đáp: "Đã biết."
Hắn cảm thấy dùng muỗng ăn cháo quá chậm, liền bưng bát lên uống mấy ngụm lớn, cuối cùng mới cảm thấy cơn lạnh trong bụng giảm đi đôi chút.
Lúc này, hắn mới có sức để nghĩ: Tuy rằng chủ nhân của thân thể này là một tên xui xẻo chính hiệu, nhưng chỉ cần từ hôm nay hắn tránh xa được nam nữ chính trong cốt truyện gốc, không dính líu tới cái gọi là "tình yêu đòi mạng" của họ, thì những tai họa địa ngục của nguyên chủ chắc sẽ không tìm đến hắn nữa chứ?
Ý nghĩ đó khiến tâm trạng Tiêu Tễ khá lên chút ít. Nhưng nghĩ đến việc trước khi ngất xỉu mình đã mơ hồ được một người phụ nữ cứu, hắn không khỏi nhíu mày: "Ta đã ngủ bao lâu rồi? Người nào đã cứu ta lên từ nước?"
"Vương gia đã ngủ ba canh giờ. Thái y nói đó là bình thường, ngài cần nghỉ ngơi nhiều. Còn về người cứu ngài, đó là một cô nương họ Khương. Nghe nói nàng đứng trên cầu xem náo nhiệt, nhưng vì trên cầu quá đông người, vô tình nàng làm rơi một món đồ quan trọng. Sốt ruột, nàng nhảy xuống sông để tìm lại đồ, tình cờ thấy ngài gặp nạn nên mới giúp đỡ."
Nghe xong, Tiêu Tễ thở phào nhẹ nhõm. Người cứu hắn không phải Thôi Linh Yên thì tốt, hắn không muốn dính líu đến nàng ta chút nào. Nghĩ lại, Thôi Linh Yên vốn không biết bơi, chắc chắn còn phải cần người khác cứu.
Đều tại cái cốt truyện đáng ghét kia, đến mức làm hắn có cả bóng ma tâm lý.
Còn về cô nương đã nhảy xuống nước cứu hắn, ban đầu Tiêu Tễ tưởng nàng là người dân bình thường bị ngã xuống nước, không ngờ nàng tự mình nhảy xuống để tìm đồ, chẳng trách lại có thể cứu hắn.
Tiêu Tễ uống nốt chén cháo cuối cùng rồi đặt bát xuống bàn: "Ngươi có biết cô nương họ Khương kia tên là gì, nhà ở đâu không? Và đồ của nàng, có tìm lại được không?"
Tiêu Tễ không thích nợ ân huệ người khác, cô nương kia đã cứu mạng hắn, hắn cần sớm đền đáp ân tình này.
"Đồ vật đã tìm lại được. Còn cô nương họ Khương kia, nàng tên gì ta không rõ, chỉ biết nàng là con gái của danh sĩ Khương Bách Xuyên, người ta vẫn gọi nàng là Khương Đại cô nương."
Thiên Lưu tuy còn nhỏ tuổi nhưng mồm miệng rất lanh lợi. Hắn vốn đang thắc mắc tại sao Vương gia từ trước đến nay luôn văn nhã thanh lịch, vậy mà hôm nay lại uống cháo như "dũng sĩ" thế này, nhưng nghe thấy câu hỏi của Tiêu Tễ, hắn vội trả lời mà không suy nghĩ nhiều.
Hắn kể lại tường tận những chuyện xảy ra sau khi Tiêu Tễ ngất xỉu, và Tiêu Tễ mới biết cô nương đó không phải dân thường như hắn nghĩ, mà là tiểu thư của một gia tộc sa sút.
Nghe nói tổ tiên của nàng từng thống trị vùng Quan Trung hàng trăm năm, Khương gia có không ít danh nhân, nhưng sau nhiều thế kỷ chiến loạn, gia tộc dần suy tàn, giờ chỉ còn lại một chi của gia đình nàng.
Dù đã suy sụp, nhưng lạc đà gầy còn to hơn ngựa, nhắc đến Khương gia vẫn có nhiều người biết đến. Phụ thân của Khương cô nương, Khương Bách Xuyên, cũng khá nổi tiếng ở kinh thành.
Ông chưa từng làm quan, nhưng rất giỏi các loại nhạc cụ và thích giao du với các bậc thầy âm nhạc khắp nơi. Ông là người hào phóng, khinh thường của cải, thường giúp đỡ bạn bè khi gặp khó khăn và hay ra tay trượng nghĩa, nên người đời tôn kính ông là người phong nhã, đạo đức cao khiết.
Tuy nhiên, ông lại không giỏi quản lý kinh tế, gia sản tổ tiên để lại gần như đã tiêu tán hết, gia đình hiện tại khá nghèo, phải thường xuyên dựa vào sự giúp đỡ của bạn bè.
Khương cô nương là con gái trưởng của ông, nghe nói nàng đã 18 tuổi nhưng vẫn chưa lập gia đình. Vì chuyện nàng cứu Tiêu Tễ, hoàng đế đã ban thưởng cho nàng.
Hoàng đế, người đã thống nhất thiên hạ sau hai trăm năm loạn lạc, nay đã hơn 50 tuổi. Nguyên chủ của thân thể này là em trai út của hoàng đế, nhỏ hơn hoàng đế gần 30 tuổi và còn trẻ hơn cả con cái của ông ta. Vì nguyên chủ có dung mạo khôi ngô, học thức xuất chúng, nên hoàng đế rất yêu quý và thường triệu kiến.
Hôm nay, khi nguyên chủ đang cùng hoàng đế xem đua thuyền rồng trên thuyền, hắn đã bất ngờ nhảy xuống nước. Vì thế, khi Khương cô nương cứu hắn, hoàng đế cũng có mặt tại hiện trường.
Biết đệ đệ an toàn, hoàng đế lập tức khen ngợi Khương cô nương và hỏi nàng muốn thưởng gì, còn ám chỉ Tiêu Tễ có thể "phụ trách" nàng — tất nhiên, làm chính thê thì không đủ tư cách, nhưng làm thϊếp thì không thành vấn đề.
Nhiều người cho rằng Khương cô nương sẽ nhận lời, vì Tiêu Tễ có thân phận tôn quý, dung mạo xuất chúng, là người tình trong mộng của nhiều khuê nữ. Được làm thϊếp của một người như vậy cũng là điều nhiều người mơ ước.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Khương cô nương đã từ chối.
Dù bị nhìn thấy khi toàn thân ướt đẫm ôm lấy Tiêu Tễ, nàng vẫn bình tĩnh và cung kính từ chối: "Tiểu nữ tử tài hèn đức mọn, không xứng với Vương gia. Mẫu thân của ta đã mất sớm, ta là trưởng tỷ, còn phải chăm lo cho các em nhỏ. Vì vậy, ta xin phép không nhận ân huệ này. Nhưng vì bệ hạ đã ban thưởng, tiểu nữ tử không dám từ chối, chỉ xin người ban cho chút tiền bạc để giúp gia đình ta, vì nhà ta đông người lại không dư dả."
Hoàng đế vốn là người thẳng thắn và hào sảng, thích những kẻ nói chuyện thật lòng, không vòng vo. Nghe lời của Khương cô nương, ông cười lớn: "Nhưng thật là một cô gái ngay thẳng, trẫm chuẩn!"
Dứt lời, ông ban cho nàng 100 lượng bạc, rồi cho người đưa nàng về nhà.
Sự việc là như vậy. Sau khi nghe xong, Tiêu Tễ đầu tiên là thở phào vì Khương cô nương từ chối, không khiến hắn phải vướng vào chuyện hôn nhân không mong muốn. Sau đó, hắn quyết định sẽ cho nàng thêm chút tiền — ông anh hoàng đế của hắn keo kiệt quá, đường đường là hoàng đế mà chỉ ban có 100 lượng bạc.