Cổ Lam Tinh, một vùng đất hoang tàn.
Cảnh tượng của những tòa nhà đổ nát và các con phố tan hoang dường như vẫn còn giữ lại dấu vết của sự phồn hoa ngày xưa nhưng bây giờ, Lam Tinh đã bị tuyên bố là một hành tinh chết, không còn sự sống nào tồn tại.
Bất ngờ, âm thanh của vật nặng rơi xuống vang lên, bụi bốc lên mù mịt. Vài người mặc trang phục bảo hộ, đeo mặt nạ bảo hộ bước xuống từ chiếc đĩa bay có hình dạng kỳ lạ. Theo sau họ là vài binh lính mang vũ khí, đứng canh gác bên cạnh đĩa bay.
“Lam Tinh càng ngày càng hoang tàn, không biết vì sao lãnh đạo còn để chúng ta đến đây thăm dò gì nữa?”
“Lam Tinh từng được gọi là "Mẹ". Trong các bộ phim tài liệu, Lam Tinh là nơi lý tưởng nhất để nuôi dưỡng sự sống." Một người đàn ông có giọng nói hơi già nua tiếc nuối lắc đầu.
“Đó là chuyện quá khứ rồi. Với mức độ ô nhiễm hiện tại của Lam Tinh, đến cả cỏ cũng không thể sống được.”
Người học giả trẻ tuổi than phiền, nhưng vẫn nghiêm túc dùng máy móc để thăm dò. Tiếng “tít tít tít” phát ra từ máy thăm dò khiến bé gái nằm ở góc xa nhíu mày. Cơ thể cô bé gầy gò, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi môi khô khốc đến gần như nứt nẻ.
“Khụ khụ.” Bé gái ho khan vài tiếng, liền nuốt phải một miệng đầy cát, bé cố gắng mở mắt, cảnh tượng đổ nát hiện ra trước mắt khiến đầu óc bé như bị đóng băng.
Đây là nơi nào? Bé cảm thấy bất lực, cố gắng ôm chặt lấy mình hơn một chút, tìm kiếm cảm giác an toàn.
Hãy để bé nghĩ lại một chút...
Bé gái nhắm mắt, nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi ngất xỉu.
“Cầu xin cậu, đừng làm hại nó!” Bé gái quỳ trên mặt đất, chăm chăm nhìn chú chó con đang bị cậu bé cầm trên tay: “Tớ nghe lời cậu! Tớ sẽ làm tất cả những gì cậu muốn!”
Cậu bé tự mãn khoe khoang với bạn bè: “Thấy chưa, tớ đã nói mà, nó chỉ là một con chó mà nhà tớ nuôi thôi. Tớ muốn nó làm gì, nó đều phải làm theo.”
Vài đứa trẻ bàn bạc với nhau, nở nụ cười ác quỷ.
Chúng ném chú chó con vào giếng nước. Chú chó nổi trên mặt nước, cố gắng dùng móng vuốt nhỏ bám lấy cỏ ở miệng giếng, phát ra tiếng kêu thút thít vì sợ hãi. Cô bé thả thùng nước xuống để giúp chú chó leo lên nhưng ngay lúc bé cúi người xuống miệng giếng, đám tiểu quỷ kia lại nhẫn tâm đẩy bé xuống giếng.
“Không phải cậu rất giỏi bơi sao? Để xem cậu bơi thế nào trong giếng nước này!” Cậu bé đắc ý nói.
Bé cố gắng giơ chú chó con lên đầu nhưng ngay sau đó, cảm giác ngạt thở kéo đến và bé mất đi ý thức.
Theo lẽ thường, bé đã phải chết.
Ngay lúc này, một tiếng hô kinh ngạc vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô bé.
“Người... người... con gái?”
Người đàn ông được trang bị đầy đủ mà lại nói lắp, thực sự không thể coi là dễ gần. Nhịp tim của Ngư Bảo đập nhanh, trong mắt đầy nỗi sợ hãi, cảnh giác nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
"Đừng, đừng sợ." Người đàn ông nhận ra mình đã dọa cô bé, vội vàng lùi lại một bước nhưng lại đạp phải đống đổ nát, ngã ngồi xuống đất.
"An Nặc, từ lúc bắt đầu đến giờ cậu cứ làm ồn." Một nhà học giả khác có chút già nua, không hài lòng bước đến. Khi nhìn theo ngón tay run rẩy của An Nặc, ông cũng bị dọa đến mức nhảy dựng lên.
"Con, con... gái." Ông cũng lắp bắp theo.
"Giáo, giáo sư Niên, phát hiện một ấu tể giống cái rồi, phải làm sao đây?" An Nặc từ dưới đất bò dậy, tay chân luống cuống hỏi.
"Đừng, đừng hoảng hốt. Đừng dọa cô bé." Giáo sư Niên lấy ra thiết bị liên lạc, ngay lập tức gọi cho chỉ huy tối cao của khu vực.