1
Thấy ta khó hiểu, bà ấy vội vàng ậm ừ cho qua chuyện: "Ôi chao, lúc đó Xuân Hương đau bụng, kéo ta đi cho bằng được, chắc ta nhìn nhầm rồi, chưa chắc đã là Bùi tướng công đâu."
Bà ấy lúng túng nhìn vào chiếc giỏ tre trống không trên tay ta, vội nói sang chuyện khác: "Chiếc váy Xuân Hương nhờ cháu may cũng không vội đâu, cháu cứ từ từ mà làm. Sáng nay trời mưa hơi bí bách nhỉ, tối nay nhà cháu định nấu món gì? Ta thấy đậu que ngon đấy, dưa chuột cũng tươi lắm."
Chưa kịp để ta hỏi thêm, Xuân Hương đã đứng ở phía trước dậm chân, thúc giục mẹ mình mau đi mua vải bông, đi muộn là mấy cái đẹp nhất sẽ bị người ta chọn hết.
"Muội tử Bùi gia à, đừng nghĩ ngợi nhiều, chắc chắn là ta hoa mắt nhìn nhầm rồi. Nói cho cùng, cháu và Bùi tướng công đã làm phu thê bảy năm, vì một cây trâm vô hình mà cãi nhau, có khi ta lại tạo nghiệp lớn mất."
Mẹ của Xuân Hương vội vàng bỏ đi. Ta ngẩn ngơ đứng dưới gốc cây liễu, không nhịn được cười vì bà ấy quá cẩn thận. Hôm nay là sinh nhật ta, Bùi Thanh Thư mua trâm tất nhiên là để tặng ta rồi.
"Mẹ Xuân Hương à, đợi ngày mai đi chợ cháu sẽ mang cây trâm đó cho ngài xem nhé."
Mẹ của Xuân Hương bị Xuân Hương kéo đi, nghe ta nói vậy cũng yên tâm, vẫy tay rồi rời đi.
Ta nghĩ bụng, bây giờ đang là tháng bảy, tiết trời nóng bức, đêm qua lại mưa đến sáng, hơi nóng bốc lên khiến người ta khó chịu. Sáng sớm Bùi Thanh Thư và Trúc Nhi đã đưa Liễu cô nương và con trai nàng ta là Kỳ Nhi ra bến đò, đi đi về về hối hả như vậy chắc cũng chẳng có lòng dạ ăn uống.
Vậy thì trưa về ăn dưa chuột xào, chiều nấu canh vịt với bí đao, lại thả một quả dưa gang xuống giếng, tối nay cả nhà chúng ta vừa ngồi hóng mát ngắm sao vừa ăn vậy.
Ta đang nghĩ ngợi, bỗng nghe thấy giọng Trúc Nhi vui mừng gọi mẹ ơi từ phía sau lưng. Thằng bé ôm cái bánh vẫn còn nóng trong ngực, vội vàng chạy về phía này nhét vào tay ta:
"Mẹ ơi, bánh cha mua thơm quá, Trúc Nhi chưa được ăn bánh này bao giờ."
Ta ngồi xuống ôm Trúc Nhi vào lòng, lau mồ hôi trên trán thằng bé.
"Hừ! Đúng là đồ nhà quê! Bánh đó có gì ngon đâu!" Triệu Kỳ Nhi ôm cái ô nhỏ nhảy ra, hừ mũi một cái: "Bùi thúc thúc đã mua cho ta từ nửa tháng trước, ta ăn đến chán ngấy rồi!"
Liễu cô nương không phải đã đi rồi sao, sao Kỳ Nhi vẫn còn ở đây?
Ta sững sờ, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời gay gắt, Bùi Thanh Thư đang cẩn thận che ô cho cô nương đứng bên cạnh, sợ nắng làm cháy da nàng ta. Cô nương đó mặc một bộ váy lưu tiên màu trắng mới tinh, bên tóc cài một cây trâm ngọc nhỏ màu xanh.
Người kia không phải Liễu cô nương thì còn ai vào đây nữa?
Liễu Ngâm Nguyệt nhìn ta từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên chiếc váy màu thạch lựu đã cũ của ta, dùng quạt che miệng cười nói: "Tỷ tỷ, giữa trưa nắng nóng sao lại mặc váy đỏ, quá chói mắt. Huống chi mặc váy đỏ phải phối với trâm vàng, cài hoa đỏ trông tục lắm."
Nàng ta mặc một bộ đồ giản dị, càng làm chiếc váy đỏ của ta trông xám xịt. Bùi Thanh Thư nhíu mày, dường như đang chê bai ta dung tục: "Mau đi thay bộ đồ khác đi."
Mặt trời chiếu xuống làm má ta nóng rát.
Ta muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nói gì. Nói ta không có trâm vàng, nói đây là bộ quần áo đẹp nhất của ta rồi. Hôm nay lại là sinh nhật ta, ta mới dám lấy ra mặc.
Nhưng dường như dù có nói gì, cuối cùng vẫn là lỗi của ta.
Ta không nên mặc váy đỏ vào ngày nắng nóng, cũng không nên hái một bông hoa đỏ để cài lên tóc. Ta thay lại chiếc áo bằng vải trúc bâu đã cũ xì, bông phượng tiên trên đầu đã héo, không thể cài được nữa.
Ta nhìn bóng mình trong gương đồng, lông mày kẻ bằng than cũng thật chói mắt.
Trong lòng buồn man mác.
Ta lau lông mày, rồi lại lau mắt.