Cho đến khi ngồi lên chiếc xe SUV của đạo diễn, Lê Linh vẫn còn chìm đắm trong hồi tưởng về cảnh tượng tuyệt vời vừa rồi.
Để xoa dịu tâm trạng, cô lấy điện thoại ra lướt một lát, phát hiện mấy tuần nay thỉnh thoảng 9787532754335 gửi tin nhắn riêng cho cô, hỏi thăm xem cô sống thế nào.
Do bận rộn làm hộ lý đến mức quay cuồng, Lê Linh chưa trả lời tin nhắn nào.
Với tâm trạng rất tốt, cuối cùng cô dành thời gian gửi cho đối phương ba biểu tượng giơ ngón tay cái.
Kim Tĩnh Diêu đang khởi động xe, động tác bỗng dưng dừng lại.
“Đạo diễn, sao vậy?” Lê Linh hỏi.
“Không có gì.” Anh ta cúi đầu nhìn qua điện thoại, mặt không biểu cảm đáp.
Xe lăn bánh, cô lại hỏi: “Đạo diễn, anh thật sự đích thân đến đón tôi sao?”
Kim Tĩnh Diêu quay đầu qua, lạnh lùng liếc cô một cái.
Một chiếc xe tải to chạy ngang qua, gây ra một thoáng hỗn loạn trên đường. Bên cạnh có xe bấm còi, tiếng còi vang lên cách một lớp kính, trở thành những tiếng ồn buồn tẻ.
Hình như anh ta đã nói gì đó, nhưng hoàn toàn bị tiếng còi át đi.
Bầu trời u ám, gương mặt người đàn ông trẻ tuổi cũng hoàn toàn bị bóng tối che phủ, như chìm vào nơi mặt trăng không chiếu đến. Không biết đã qua bao lâu, cho đến khi ánh đèn bảng quảng cáo bên đường chiếu sáng gương mặt anh ta.
“Đạo diễn, vừa rồi anh có nói gì không? Tôi không nghe rõ.” Lê Linh hỏi.
Kim Tĩnh Diêu: “Tôi nói cô nghĩ nhiều rồi.”
“... Được thôi.”
Lê Linh cứ nghĩ họ sẽ quay lại đoàn phim, không ngờ xe lại lái vào trung tâm thành phố. Vì đã có bài học vừa rồi, cô không dám hỏi thêm, cho đến khi tận mắt nhìn thấy chiếc xe SUV lái vào tầng hầm của một quán bar trông rất sang trọng.
Lê Linh ngơ ngác: “Đạo diễn, đây là...”
“Xuống xe.” Kim Tĩnh Diêu nói, “Có người muốn mời cô ăn cơm.”
Lê Linh hỏi ai.
“Người có nhiều câu hỏi hơn cả cô.” Anh ta đáp.
Lê Linh: “...”
Bên ngoài quán bar trông có vẻ sang trọng, nhưng bước vào thì lại giống như khu vực chiến sự ở Syria. Ngay cả thang máy cũng giống cái máy nâng ở công trường, một cái hộp sắt lắc lư, di chuyển giữa những sợi xích lớn.
Họ đi thẳng lên tầng cao nhất.
Lê Linh tò mò nhìn xuống, dưới sàn nhảy, vô số người đang uốn éo thân mình, trông như những con vi khuẩn đa dạng màu sắc và hình dạng dưới kính hiển vi, không ngừng di chuyển qua lại như con thoi.
Vị đạo diễn trẻ tuổi đứng bên cạnh cô, mặt vẫn vô cảm, lưng thẳng tắp. So với những người đang nhảy múa hỗn loạn dưới kia, anh ta trông nghiêm trang như một xác chết yên lặng.
Có lẽ là do ảo giác, Lê Linh cảm thấy từ khi đặt chân vào quán bar, hình như anh ta có chút căng thẳng.
Họ bước vào một phòng riêng, một người đàn ông ngồi trên ghế sofa, ngạc nhiên liếc nhìn đồng hồ: “Sao đến sớm thế?”
Kim Tĩnh Diêu nói: “Không muốn lãng phí thời gian.”
Đối phương cười nhạo anh ta: “Gặp viện trưởng là lãng phí thời gian à?”
Người đàn ông kia quay đầu nhìn Lê Linh, mỉm cười chìa tay ra, chủ động muốn bắt tay cô: “Chào cô, tôi là Mạch Hồng Thành.”
Trong ngành hầu như không ai không biết Mạch Hồng Thành, anh ta là một nhà sản xuất lớn, cũng là đối tác lâu năm của Kim Tĩnh Diêu, từ bộ phim đầu tiên đã đứng ra hỗ trợ vị đạo diễn trẻ này.
Lê Linh định đưa tay ra, không hiểu sao, đối phương lại đột ngột rụt tay về.
Cô ngẩn người, ngẩng đầu thấy Mạch Hồng Thành vẫn cười rất nhiệt tình với mình, cô chỉ có thể giả vờ không để ý và đáp lại bằng một nụ cười tương tự.
So với đạo diễn Kim ít nói, Mạch Hồng Thành nói chuyện có vẻ dễ gần hơn nhiều, Lê Linh trò chuyện với anh ta rất vui vẻ. Ngoài ra, món mì Ý sốt pesto ở quán bar này cũng rất ngon. Mặc dù cô vẫn không hiểu tại sao họ lại phải đến một quán bar chỉ để ăn mì Ý.
Chỉ là, tối nay đạo diễn Kim dường như quá mức im lặng.
Anh ta hầu như không ăn gì.
Ngay cả khi nhà sản xuất hoặc Lê Linh nói chuyện với anh ta, anh ta cũng có vẻ không tập trung, phản ứng chậm hơn bình thường một chút.
Lê Linh định hỏi xem anh ta có sao không, có phải không khỏe không, thì nhân viên phục vụ gõ cửa bước vào mang theo món tráng miệng.
Khi đối phương cúi xuống đặt món ăn, có vẻ đã vô tình chạm vào ngón tay của Kim Tĩnh Diêu.
Đây là một động tác rất nhỏ và vô tình, nếu không phải Lê Linh đang chú ý đến Kim Tĩnh Diêu, có lẽ cô cũng sẽ không để ý.
Lúc đó, gương mặt của người đàn ông trẻ tuổi không có biểu cảm gì, vẫn bình thản như mọi khi.
Nhưng khi nhân viên phục vụ rời khỏi phòng, anh ta lập tức đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, và rất lâu không quay lại.
Lê Linh giả vờ quan tâm hỏi: “Đạo diễn không sao chứ?”
“Không sao đâu.” Mạch Hồng Thành nhún vai, nói với giọng điệu như chuyện thường, “Cậu ta mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, không thích những chỗ đông người.”
“Vậy chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của anh ấy vẫn chưa khỏi sao?” Lê Linh hoài nghi nhớ lại, “Nhưng trên phim trường…”
Thực ra, cô định nói rằng, trên phim trường, cô đã vài lần vô tình chạm vào tay anh ta.
Nhưng hình như Mạch Hồng Thành hiểu lầm ý cô: “Cậu ta thích ôm những thứ hỏng hóc bẩn thỉu trên phim trường để sửa đúng không? Đúng vậy, người này rất kỳ lạ, không ghét những đồ vật bẩn thỉu, chỉ ghét người bẩn.”
“Không tin thì chốc nữa cô cứ nhìn tôi mà xem, nếu tôi muốn mượn áo khoác của cậu ta, chắc chắn cậu ta sẽ bảo tôi cút đi.”
Lê Linh nửa hiểu nửa không, quyết định chuyển chủ đề: “Vậy thì tối nay, tại sao đạo diễn lại đến đây?”
“Ai biết, bình thường ai gọi cậu ta cũng không đến.” Mạch Hồng Thành nói, “Hình như tối nay có một ban nhạc đến biểu diễn, cậu ta bảo muốn xem, tên là cái gì mà euphoria?”
Mạch Hồng Thành lôi ra một tấm áp phích quảng cáo từ bên cạnh cho Lê Linh xem.
Lê Linh ngẩn người: “Đây là ban nhạc mà trước đây tôi thích nhất.”
Euphoria là một ban nhạc rất ít người biết đến, cô đã từng thường xuyên chia sẻ bài hát của họ trên Weibo, nhưng do số lượng người nghe rất ít, trong vài năm qua, ban nhạc này đã rơi vào tình trạng nửa nghỉ hưu.
Không ngờ tối nay lại gặp được ở đây, Lê Linh ôm tấm áp phích vào lòng, hạnh phúc nói: “Tuyệt quá, thật sự là có duyên.”
“Đúng vậy.” Nhà sản xuất nói một câu đầy ý tứ sâu xa, “Thật là trùng hợp.”
Một lúc sau, Kim Tĩnh Diêu vẫn chưa trở lại, Mạch Hồng Thành rót một ly whisky, tựa lưng vào ghế sofa phía sau.
Ánh sáng trong quán bar mờ mờ không rõ, thành thử ánh mắt anh ta nhìn Lê Linh cũng có chút phức tạp và kỳ lạ.
“Cô Lê, cô thật sự muốn đóng bộ phim này à?” Anh ta đột ngột hỏi Lê Linh, “Cô có chắc không?”
Tuy Mạch Hồng Thành là người Hồng Kông, nhưng vừa rồi nói chuyện hầu như không nghe ra khẩu âm, giờ mới lộ ra.
Tim Lê Linh hẫng một nhịp, cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của đối phương, theo bản năng nói ra những lời khách khí đường hoàng: “Tất nhiên rồi, tôi rất cảm ơn đạo diễn đã cho tôi cơ hội quý giá này…”
Mạch Hồng Thành mỉm cười lắc đầu: “Cô đã đọc kịch bản rồi phải không?”
Lê Linh gật đầu.
“Cô thấy thế nào?”
Thực ra Lê Linh hoàn toàn có thể giống như lần trước khi đối phó với trợ lý đạo diễn chỉ nói vài lời cho có lệ, nhưng cuối cùng cô lại uyển chuyển nói: “Có hơi… ngột ngạt.”
“Không chỉ ngột ngạt thôi đâu, hồi tôi đọc bản thảo đầu tiên, tôi đã sốc nặng, còn định giúp cậu ta tìm bác sĩ tâm lý.” Mạch Hồng Thành nói với biểu cảm rất khoa trương.
Lê Linh bị anh ta chọc cười, lại nghe đối phương tiếp tục giải thích: “Kịch bản này là cậu ta viết nhiều năm trước. Là tác phẩm thời sinh viên của Tĩnh Diêu.”
“Thời điểm đó cậu ta chưa trưởng thành, cuộc sống cũng không thuận lợi như bây giờ, nên đôi khi sẽ nảy sinh những suy nghĩ khó nói. Kịch bản này… có thể nói, chứa đựng những cảm xúc đen tối và không lành mạnh nhất của cậu ta.”
Lê Linh nói: “Tôi vẫn chưa đọc hết kịch bản.”
“Đã nhiều năm rồi.” Mạch Hồng Thành lại uống một ngụm rượu, “Cậu ta đã sửa rất nhiều lần cái kết, mãi vẫn không hài lòng.”
“Vậy tại sao vẫn muốn quay?”
“Từ góc độ thị trường, tôi thật sự không ủng hộ cậu ta quay, nhiều người cũng không ủng hộ.” Mạch Hồng Thành lại nói một câu đầy ý tứ sâu xa, “Nhưng với tư cách là bạn bè, có lẽ chỉ có quay xong, bước ra ngoài, cậu ta mới có thể trưởng thành.”
Anh ta đứng dậy, rót cho Lê Linh một ly whisky nữa: “Cô Lê, tôi giao cậu ta cho cô đấy.”
Dù chỉ là một câu đùa, nhưng cũng quá nặng nề rồi.
Lê Linh hơi do dự nắm chặt ly rượu, không biết nên phản ứng thế nào, thì đột nhiên cửa phòng bị đẩy mở.
Ánh đèn hành lang hắt vào, từng tia sáng len lỏi chiếu qua gương mặt người đàn ông trẻ tuổi, giống như ánh sáng trên mặt biển, thoáng lướt qua thành phố khổng lồ đang ngủ yên dưới đáy biển.
“Hai người đang nói gì vậy.” Kim Tĩnh Diêu đứng ở cửa, bình tĩnh hỏi.
Mạch Hồng Thành không hề tỏ ra lúng túng, cười nói: “Tôi đang chia sẻ bí mật của cậu với cô Lê.”
“Cô Lê, cô có biết không, lúc đạo diễn còn nhỏ rất đẹp trai.” Anh ta quay lưng lại, thực ra là lén nháy mắt với Lê Linh.
Lê Linh: ?
“Mẹ cậu ta rất thích cho cậu ta ăn mặc như búp bê. Mỗi ngày, những đứa bé trai trong nhà trẻ đều đánh nhau vì cậu ta, nhà cậu ta còn có một căn phòng đầy gấu bông… Cô có muốn xem ảnh lúc cậu ta bốn tuổi mặc váy không?”
Lê Linh cảm thấy mình sắp bị ánh mắt của Kim Tĩnh Diêu gϊếŧ chết.
Ham muốn sống sót của cô rất mạnh mẽ, nên cô đáp: “Không cần đâu.”
“Thế thì thôi vậy.” Mạch Hồng Thành tỏ ra tiếc nuối, “Tôi sẽ kể cho cô một bí mật khác.”
Lê Linh bày tỏ mình thật sự không muốn nghe cho lắm.
Nhưng đối phương nhỏ giọng hơn một chút, cậu chuyện càng đi càng xa: “Hồi mười mấy tuổi, đạo diễn từng yêu thầm một cô gái, tiếc là ngay cả chữ ký của cô ấy cũng không dám xin, nên…”
"Nói nhiều quá rồi đấy?.” Kim Tĩnh Diêu ngắt lời Mạch Hồng Thành.
Biểu cảm của anh ta thờ ơ, giọng điệu không khác gì bình thường. Nhưng ánh mắt đã lạnh lẽo như sắp hờn dỗi đến nơi.
Mạch Hồng Thành cười hề hềt, giơ tay đầu hàng: “Được được được, tôi không nói nữa.”
Thực ra Lê Linh chỉ nghe thấy phần đầu của đoạn vừa rồi, vì tốc độ nói của Mạch Hồng Thành rất nhanh, bên ngoài hành lang lại ồn ào.
Nhưng đã đủ để khiến cô sốc nặng.
Kim Tĩnh Diêu. Yêu thầm. Một người.
Cảm xúc yêu thầm này có phải quá bình thường không? Bình thường đến mức không thể tưởng tượng được Kim Tĩnh Diêu lại làm điều đó.
Trong sự sửng sốt, cô lỡ miệng hỏi: “Vậy, bây giờ cô gái đó…”
Kim Tĩnh Diêu lạnh lùng liếc cô: “Chết rồi.”
Lê Linh cảm thấy mình sắp điên rồi.
Cảm xúc đầu tiên của cô sau khi nghe xong là “Vậy thì không sao, yên tâm rồi.”
Mười lăm phút sau, buổi biểu diễn của euphoria bắt đầu đúng giờ.
Ban đầu, Lê Linh còn giả vờ kiêu kỳ ngồi ở tầng trên, nhưng chưa nghe hết bài hát đầu tiên đã không thể kiềm chế, lao xuống sàn nhảy bên dưới.
Những bài hát của euphoria đã đồng hành cùng cô trong những năm tháng khó khăn nhất của cuộc đời. Những đêm dài, trằn trọc không yên, những nốt nhạc ấy đã dệt lên những giấc mơ rực rỡ.
Giai điệu quen thuộc xé tan thời gian, đưa Lê Linh trở về quá khứ. Rất nhiều kỷ niệm như một cơn mưa lớn trong sâu thẳm ký ức, lại một lần nữa khiến cô ướt sũng.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Lê Linh vẫn chưa thoát ra được, cúi đầu đi về, bất ngờ bị hai người chặn lại ở góc rẽ.
“Chị là Lê Linh phải không?” Cô bé trước mặt rất nhiệt tình nói, “Có thể chụp chung một bức ảnh với bọn em không?”
Lê Linh ngây người.
Trải nghiệm mới mẻ quá.
Cô không nhớ đã bao nhiêu năm rồi chưa ai xin chữ ký hay chụp ảnh cùng mình.
“Chắc chắn rồi.” Cô mỉm cười một cách duyên dáng, nhưng thực sự trong lòng đã cảm động đến mức muốn khóc.
Sau khi chụp mười bức ảnh liên tiếp, Lê Linh cười híp mắt tạm biệt hai người, chỉ thấy phía sau có một hàng dài, nửa số người trong quán bar đều đang chờ chụp ảnh với mình sao.???
Không phải, giờ cô đã nổi tiếng đến vậy rồi à?
Chỉ một lát sau, sự thật được hé lộ.
Hóa ra phần lớn mọi người chỉ đến “theo trào lưu”, và khi phát hiện ở đây chẳng có ngôi sao lớn nào cả, ngay lập tức thất vọng chạy đi một nửa.
Tuy nhiên, vẫn còn một số người thích hóng drama ở lại.
Lê Linh cảm động đến rơi nước mắt, có cầu ắt có cung.
Khi dòng người đi đến cuối, một bóng người im lặng phủ xuống.
Người đó có vẻ rất cao, cao đến mức khiến người ta cảm thấy áp lực, kéo đến như đám mây đen trước bão.
Lê Linh ngẩng đầu lên, không ngờ lại bắt gặp một người đang thậm thụt... Kim Tĩnh Diêu?
Đạo diễn Kim vẫn mặc chiếc áo hoodie đen đó, nhưng toàn thân lại tỏ vẻ đề phòng thái quá. Anh ta kéo khóa áo lên hết mức, đội mũ và đeo khẩu trang kín mít, chỉ để lộ ra đôi mắt không có cảm xúc trong bóng tối.
Vì dáng người quá cao lớn và ngôn ngữ cơ thể thể hiện rõ sự căng thẳng, anh ta trông rất đáng ngờ, giống như một nhân vật nguy hiểm trong danh sách truy nã.
Cứ như ngay giây tiếp theo, anh ta có thể bất ngờ rút ra một con dao sắc, chĩa vào eo cô, nói: “Cướp đây!”
Lê Linh vô thức nuốt nước bọt, muốn cười nhưng không dám: “Đạo diễn, anh đang…”
Kim Tĩnh Diêu không nói gì, lạnh lùng nhìn cô.
Phía sau cô, một ban nhạc mới lên sân khấu. Tiếng hét vang lên, trong làn khói dày đặc nghẹt thở, ánh sáng hỗn loạn như đèn pha chiếu khắp nơi, âm thanh vang dội khiến người ta tê liệt.
Trong hoàn cảnh ồn ào như vậy, ánh mắt của người đàn ông trẻ tuổi vẫn tĩnh lặng. Nó cứ như vậy dính chặt trên mặt cô, không thể di chuyển, vừa nguy hiểm vừa bình tĩnh.
Hình có chuyện gì đó xảy ra trong hàng người phía sau anh ta, mọi người như cá mòi trong hộp, không tự chủ được mà dồn về phía trước. Kim Tĩnh Diêu nhíu mày, không muốn bị người khác chạm vào, chỉ có thể tiến về phía cô.
... Gần như dán sát vào người Lê Linh.
Hơi thở của hai người tưởng như hòa quyện với nhau.
Trong không khí hỗn tạp của quán bar, hơi thở của người đàn ông trẻ tuổi lướt qua má Lê Linh, mang theo cảm giác hơi se lạnh, giống như một quả chanh vừa được nướng trên bếp.
Cô có chút ngẩn ngơ nghĩ, anh ta lại có mùi giống như một cốc nước tonic bị đổ. (Nước tonic là một loại nước ngọt có ga trong đó quinine được hòa tan)
“Đạo diễn?” Lê Linh lại gọi anh ta một lần nữa.
Kim Tĩnh Diêu mất kiên nhẫn nhìn cô: “Còn không đi mau.”
Hóa ra là đến để thúc giục cô nhanh chóng rời đi.
Lê Linh thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa tưởng rằng anh ta cũng đến xin chữ ký của mình, làm cô sợ chết khϊếp.
Ngay sau đó, cô lại cảm thấy vui mừng vì không nói ra suy nghĩ này, nếu không chắc lại bị bảo là “suy nghĩ quá nhiều”.
“Đạo diễn, đợi tôi hai phút nữa được không.” Cô nhỏ giọng nói, “Phía sau không còn nhiều người nữa.”
Kim Tĩnh Diêu trông vẫn không vui, thấp giọng thúc giục cô nhanh lên.
Nhưng anh ta cũng không có ý định nhường chỗ cho người tiếp theo.
Có lẽ do chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng phát tác, người đàn ông trẻ tuổi vẫn đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích, chỉ chăm chăm nhìn cô.
Ánh sáng lập lòe tạo ra một cái bóng như vết nứt giữa lông mày của anh ta. Hốc mắt anh ta rất sâu, đường nét hoàn hảo, lắng đọng trong ánh sáng mơ hồ, giống như một loại rượu mạnh.
Trước đây Lê Linh không có nhiều cơ hội để nhìn vào đôi mắt ấy ở khoảng cách gần như vậy.
Có lẽ nhà sản xuất đã nói đúng.
Quả thực đây là một đôi mắt rất đẹp.
“Chàng trai trẻ, không mang bút à?” Một người phụ nữ ở phía sau đột nhiên đưa qua một chiếc bút, “Dùng bút của tôi này.”
Lê Linh lại ngẩn ra, rồi nhận lấy bút, một ý tưởng khá nghịch ngợm chợt nảy ra trong đầu.
“Cảm ơn cô.” Cô lớn tiếng nói, “Vậy vị fan này, muốn ký ở đâu nhỉ?”
Kim Tĩnh Diêu không nói gì.
Lê Linh cúi đầu, cố gắng nhịn cười, hoàn toàn không dám nhìn vào mặt anh ta.
Ngược lại, người phụ nữ phía sau lại thò đầu ra, tích cực đưa ra ý tưởng: “Ký lên áo đi! Ký lên ngực thì sao?”
Lê Linh suýt cười ngất.
Cả hai đứng im trong vài giây, cô cảm thấy trò đùa có thể dừng lại ở đây, định tìm một lý do nào đó để lấp liếʍ cho qua.
Nhưng một cánh tay trắng trẻo lại giơ ra trước mặt cô.
“Ký ở đây.” Kim Tĩnh Diêu nói.