Lê Linh đã không ngủ được cả đêm.
Nữ chính, lại còn đảm nhận hai vai.
Ngay cả bản thân cô còn không có sự tự tin ấy, không hiểu sao Kim Tĩnh Diêu lại có niềm tin mù quáng như vậy vào cô.
Cô nghi ngờ rằng lần trước anh ta sốt cao quá nên đầu óc bị hỏng rồi.
Đêm đó, Lê Linh đã mơ rất nhiều giấc mơ kỳ quái. Cô bị những dây leo ướt sũng quấn lấy, dây leo cứ thế vươn lên, vươn lên mãi, đưa cô lên đến ngọn cây cao nhất.
Tầm nhìn xuyên qua cả khu rừng, cô có thể đối mặt với mặt trăng tròn trên cao. Ánh trăng thấm vào người cô. Khung cảnh rộng lớn đến thế, tĩnh mịch đến thế.
Nhưng sự yên bình chỉ kéo dài trong chốc lát. Dây leo bắt đầu siết chặt từng chút một, khiến cô gần như không thở nổi. Những cái gai sắc nhọn đâm vào da thịt, hút no máu của cô. Để tiến lên cần phải trả giá, và cái giá đó chính là bản thân cô.
Mặt trăng bị nén lại thành một lớp da mỏng, rồi bị ai đó thô bạo xé toạc. Cả bầu trời hóa thành một đôi mắt, một gương mặt, một cái nhìn không thể định nghĩa.
Chính là người đàn ông trẻ ngồi đối diện bàn thẩm vấn.
Anh ta nhìn cô suốt đêm, cho đến khi mặt trời lại một lần nữa mọc lên.
Lê Linh tỉnh dậy từ cơn ác mộng, cửa sổ mở toang, ánh nắng tràn vào, mà cô thì ướt đẫm mồ hôi.
Chiếc máy tính xách tay bên cạnh vẫn đang phát bộ phim của Kim Tĩnh Diêu, đã lặp đi lặp lại cả đêm. Cô sợ hãi giật mình, ngay lập tức nhấn nút tạm dừng.
Từ khi ra mắt đến nay, vị đạo diễn lớn này chỉ tham gia đóng một bộ phim, chính là tác phẩm đầu tay do anh ta tự đạo diễn và đóng vai chính.
Nghe nói vì lúc đó anh ta vẫn chỉ là một sinh viên vô danh, không đủ tiền thuê diễn viên tốt hơn.
Nghe thì có vẻ truyền cảm hứng, cho đến khi đạo diễn nói thêm rằng để tiết kiệm chi phí, toàn bộ bộ phim được quay tại nhà của anh ta.
Mà nhà của anh ta là một biệt thự khổng lồ trên núi, có 13 phòng ngủ, hai bể bơi và một sở thú riêng.
Hình dung một cách đơn giản, ngay cả khi chơi “Sims” (một trò chơi mô phỏng) Lê Linh cũng không bao giờ xây nhà lớn như vậy, vì quá tốn công.
Kim Tĩnh Diêu đóng vai một kẻ sát nhân mắc bệnh tâm thần phân liệt.
Sau khi xem phim, hầu hết mọi người đều đồng ý rằng anh ta là một diễn viên thiên tài, mới có thể chuyển đổi dễ dàng giữa hai nhân cách của nhân vật: công tử nhà giàu hiền lành, và ác quỷ bẩm sinh vô cảm.
Đặc biệt, cách anh ta thể hiện nhân cách sau không chỉ tàn nhẫn, hoàn hảo mà còn mang một sự thuần khiết của một kẻ tử vì đạo.
Hình ảnh dừng lại trên màn hình máy tính của Lê Linh là cảnh kẻ sát nhân vừa thực hiện xong một vụ gϊếŧ người.
Đôi tay thon dài đeo găng trắng, chầm chậm vuốt qua cơ thể xanh xao của nạn nhân, đầu ngón tay lưu luyến trên vết thương đỏ sẫm.
Đèn hỏng, lúc sáng lúc tối, tạo ra một cảm giác quyến rũ kỳ lạ. Như lưỡi rắn vươn ra từ ánh sáng mờ ảo, liếʍ láp vết máu khô.
Nhà phê bình phim trong video bình luận đã hỏi: “Tôi để ý thấy một chi tiết, mỗi lần kẻ sát nhân gϊếŧ người đều đeo găng tay trắng. Đạo diễn thiết kế chi tiết này có ý nghĩa đặc biệt gì không?”
“Không có ý nghĩa gì cả.” Kim Tĩnh Diêu trả lời. “Tôi không thích chạm vào người khác lắm.”
Lê Linh cảm thấy giọng điệu của anh ta khi nói câu này cũng bình thản như một kẻ biếи ŧɦái.
Có lẽ lý do vị đạo diễn lớn này không tìm được ai khác để đóng phim mới của mình là vì hình ảnh kẻ sát nhân biếи ŧɦái của anh ta đã ăn sâu vào tiêm thức của mọi người.
Lê Linh nhớ lại lần đầu gặp anh ta, cô đã bắt tay đối phương—bây giờ nghĩ lại, hành động đó có phần hơi liều lĩnh.
May mắn là khi đó Kim Tĩnh Diêu không tỏ ra quá bài xích.
Chắc anh ta cũng đã khắc phục được vấn đề của mình rồi.
Cô lại nhìn qua kịch bản—bên trong có rất nhiều cảnh tiếp xúc thân thể, vuốt ve, ôm ấp, thậm chí là hôn.
Lê Linh bực bội nhìn đi chỗ khác.
Ngày thứ hai sau khi nhận kịch bản, Lê Linh bắt đầu chuẩn bị cho vai diễn.
Cô dự định viết một bài tiểu sử về nhân vật A Linh, đặc biệt đến phim trường để tìm Kim Tĩnh Diêu.
Nhân viên nói với cô rằng đạo diễn đang ở trong “tầng hầm của Châu Kính.” Căn hầm này được cải tạo từ một căn phòng chứa đồ ở hậu trường nhà hát.
Khi vừa bước vào, Lê Linh đã sững sờ. Cô không ngờ mình đã từng đến đây trước đó.
Vào ngày mưa bão ấy, Lê Linh đã tình cờ bắt gặp vị đạo diễn trẻ đang sốt cao tại đây, còn chăm sóc anh ta non nửa buổi tối.
Ban đầu cô tưởng rằng đạo diễn có sở thích kỳ lạ, thích trốn trong đống rác để viết kịch bản.
Hiện tại xem ra, có vẻ như tính cách kỳ quặc của người này nghiêm trọng hơn cô tưởng.
Anh ta thực sự sống trong phim trường.
So với khi đó, giờ căn phòng chứa đồ trông càng bừa bộn hơn. Đường ray quay phim đặt trên sàn, góc phòng là máy quay và đèn chiếu, những nhân viên qua lại đều cố gắng nghiêng người, chỉ sợ chạm phải thứ gì.
Còn Kim Tĩnh Diêu đang ngồi ở mép giường sắt, bên cạnh là một hộp dụng cụ cũ kỹ, cúi đầu chăm chú sửa một chiếc flycam bị hỏng.
Các khớp tay của anh ta rất lớn, nhưng những ngón tay lại cực kỳ khéo léo.
Đây không phải lần đầu tiên Lê Linh nhìn thấy đối phương trong trạng thái như một thợ sửa chữa chuyên nghiệp.
Một suy nghĩ kỳ lạ chợt lóe lên trong đầu cô: người này còn trẻ, nhưng dường như lúc nào cũng đắm chìm trong việc sửa chữa những thứ hỏng hóc.
Giống như cách Châu Kính trong kịch bản đối xử với A Linh.
Kim Tĩnh Diêu ngẩng đầu lên, lạnh nhạt liếc cô một cái.
Vừa xem xong bộ phim của anh ta, giờ lại đối diện với đôi mắt hổ phách thờ ơ, thiếu cảm xúc ấy ở khoảng cách gần, Lê Linh vẫn có chút căng thẳng.
Cô căng thẳng nhưng không mất lịch sự, giải thích lý do mình đến.
“Ồ.” Kim Tĩnh Diêu nói, “Rồi sao nữa.”
Lê Linh càng thêm dè dặt nói: “À, đạo diễn, tôi muốn hỏi, tại sao Châu Kính và A Linh lại chia tay?”
Cô tự cho rằng mình đã hỏi một câu rất hợp lý và đúng trọng tâm.
Thế nhưng, Kim Tĩnh Diêu lại liếc cô một cái nữa, không hề lịch sự mà hỏi lại: “Cô không biết à?”
Lê Linh hoàn toàn mờ mịt: “Hả? Đạo diễn, làm sao tôi biết được?”
Kịch bản đâu phải do cô viết.
Kim Tĩnh Diêu: “Không biết thì ra ngoài đi.”
Sau đó anh ta tiếp tục cúi đầu sửa chiếc flycam hỏng của mình.
Lê Linh: “............”
“Được rồi, đạo diễn, vậy tôi đi đây, anh cố gắng lên nhé.” Cô cắn răng mỉm cười, còn giúp anh ta đóng cửa lại.
Đó là lần cuối họ gặp nhau trước khi bộ phim chính thức bấm máy.
Để quan sát cận cảnh các bệnh nhân bị cắt cụt chi, Lê Linh được sắp xếp đến bệnh viện gần đó làʍ t̠ìиɦ nguyện viên trong hơn hai tuần.
Bất ngờ là, cô lại cảm thấy mình như cá gặp nước ở đây, không chỉ hòa nhập với các bệnh nhân trong phòng bệnh mà còn có một tiểu thư giàu có họ Vương muốn trả lương cao để thuê cô làm hộ lý riêng cho bố mình.
Tính ra thì mức lương đó còn cao hơn cả thù lao cô nhận được khi đóng phim.
Lê Linh: “……”
Thật lòng mà nói, hơi khó từ chối.
Đúng lúc cô còn đang đấu tranh về mặt đạo đức, bỗng có một giọng nói gọi tên cô: “Lê Linh?”
Lê Linh bối rối ngẩng đầu lên, thấy một người phụ nữ xa lạ ăn mặc sang trọng không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh mình.
“Cô là Lê Linh phải không?” Người phụ nữ không chắc chắn hỏi, “Cô đang làm hộ lý à?”
“Không thể nào.” Người đàn ông mặc vest bên cạnh cô ta tỏ vẻ kinh ngạc, “Người ta không phải là ngôi sao lớn sao?”
Lê Linh chợt hiểu ra, liền nở nụ cười thân thiện: “Xin chào, muốn xin chữ ký hay chụp ảnh chung ạ?”
“Cô không nhận ra vợ tôi sao?” Người đàn ông thay đổi sắc mặt.
Lê Linh cười ngại ngùng: “Xin lỗi, chúng ta đã gặp nhau rồi à?”
Cô thật sự không nhớ.
Trí nhớ của cô luôn không tốt cho lắm.
Nhưng vẻ mặt của người đàn ông trở nên vô cùng nghiêm trọng, thậm chí còn đưa tay lên sờ mặt vợ mình: “Không thể nào, em yêu, chẳng phải em vừa làm liệu pháp trẻ hóa da và nâng cơ siêu âm cách đây hai tháng sao…”
Lê Linh tốt bụng nhắc nhở: “Sống mũi độn rất yếu, không thể bóp như vậy đâu.”
Người phụ nữ lập tức biến sắc, “chát” một tiếng đẩy tay chồng ra.
Cô ta cẩn thận kiểm tra lại mũi của mình, rồi mới quay sang Lê Linh với vẻ mặt ôn hòa: “Lê Linh, cô thật sự không nhớ tôi sao? Chín năm trước chúng ta đã cùng tham gia một buổi thử vai.”
“Phải đó, nếu không phải vợ tôi từ bỏ, thì làm sao đến lượt cô?” Người đàn ông hả hê chen vào.
Người phụ nữ đẩy nhẹ anh ta ra, tỏ vẻ ngại ngùng nói: “Anh đừng nói bừa, không liên quan gì đến em cả, ngay từ đầu đạo diễn đã chọn Lê Linh rồi.”
Cô ta miễn cưỡng mỉm cười với Lê Linh: “Lê Linh, tôi không có ý gì đâu, chỉ là muốn cảm ơn cô thôi. Năm đó chúng ta cùng học lớp diễn xuất, cô đã giúp tôi rất nhiều. Tôi luôn nhớ đạo diễn nói rằng cô là một diễn viên rất có tài năng, chỉ tiếc là cô…”
“Vì vậy mà anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, em yêu, việc em rút lui khi đó là một quyết định vô cùng đúng đắn.” Người đàn ông lại chen vào, “Em thấy đấy, cái gì mà đạo diễn lớn, bộ phim lớn, cũng chẳng có gì ghê gớm cả. Dù có đóng phim thì sao, giờ chẳng phải cô ta đang làm hộ lý ở chỗ chúng ta đây sao.”
Anh ta cười mãn nguyện, bộ răng sứ trắng bóng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Người phụ nữ giải thích với Lê Linh: “À, đúng vậy, chồng tôi là viện trưởng của bệnh viện này… nếu cô gặp khó khăn gì, cứ nói với chúng tôi.”
Chờ mãi mà Lê Linh không đáp lại.
Bầu không khí bỗng trở nên ngột ngạt.
Người đàn ông khó chịu nói: “Cô sao vậy, chúng tôi đang nói chuyện tử tế với cô mà…”
Lê Linh tháo tai nghe bên trái ra, bối rối nói: “Hả? Hai người vừa nói gì với tôi à?”
Người đàn ông: ?
“Xin lỗi, tôi vừa nhận cuộc gọi.” Cô áy náy cười.
Rồi quay lại nói với người ở đầu dây bên kia: “Ừ ừ, không sao đâu, người lạ thôi, không hiểu sao tự nhiên kể cho tôi nghe lịch sử gia đình, hình như vẫn ôm hận chuyện thử vai thất bại suốt chín năm nay, trời ơi, thật đáng sợ…”
Người đàn ông: “……”
Anh ta sững sờ trong giây lát, sau đó giận đến mức phình cả cổ, trông như sắp nổ tung.
Lê Linh lại nói vào điện thoại: “Không phải đâu, anh hiểu lầm rồi, thực ra viện trưởng nói năng rất lịch sự, tuyệt đối không nổi nóng lung tung đâu…”
Biểu cảm của người đàn ông khựng lại, lúng túng đưa nắm tay lên che miệng khẽ ho khan, bất giác thẳng lưng, nở một nụ cười khiêm tốn.
“... Chỉ là trên răng có dính rau.”
Nụ cười khiêm tốn nứt toác.
Ánh mắt vị viện trưởng đầy vẻ khó tin, như thể sắp sụp đổ.
Trong khi hai người đằng sau Lê Linh đang chất vấn qua lại: “Vợ, sao em không nói với anh?” “Anh yêu, người ta không biết mở lời thế nào mà.” cô xoay người trở lại phòng bệnh của mình.
Cuối cùng, cô cảm thấy một cơn nhói nhẹ. Không biết từ lúc nào móng tay cô đã cắm sâu vào lòng bàn tay đến chảy máu.
Chiều hôm đó, khi Lê Linh đang cùng ông Vương tập phục hồi chức năng, cô lại bị gọi ra ngoài.
Lần này, không có phu nhân viện trưởng, chỉ có viện trưởng trong bộ đồ tây giày da.
Anh ta gắng kiềm nén cơn giận, cười gằn nói: “Lê Linh à, lát nữa tôi có một người bạn muốn giới thiệu cho cô. Tôi đoán với địa vị trong giới giải trí của cô trước đây…”
Anh ta ngập ngừng đầy ẩn ý, “Có lẽ khó mà gặp được nhân vật lớn như vậy nhỉ?”
Lê Linh không nghe kỹ anh ta đang nói gì, nhưng lại chú ý đến phía sau đầu anh ta bóng loáng một cách kỳ cục do bị phản quang, khiến cô không thể rời mắt khỏi đỉnh đầu của anh ta.
Hành động này có lẽ đã bị hiểu lầm, sắc mặt viện trưởng thay đổi: “Sao cô không dám nhìn thẳng vào mặt tôi? Lại dính rau à?”
Lê Linh thân thiện nói: “Ừ, đúng rồi đấy, anh kiểm tra lại đi.”
Viện trưởng thực sự lấy gương nhỏ ra kiểm tra một lúc, rồi tức giận quát: “Đừng nói bậy nữa!”
Lê Linh: “Khóa quần của anh chưa kéo kìa.”
“Đã bảo cô đừng nói bậy bạ nữa...!” Viện trưởng đột nhiên im lặng, cực kỳ lúng túng, cúi người xuống trong một tư thế có phần kỳ quặc.
“Haizz.” Lê Linh thở dài.
Từ xa vang lên tiếng cười nói, phu nhân viện trưởng cười giòn tan: “Hóa ra là vậy à, đạo diễn Kim, ngài cố tình để diễn viên đến bệnh viện chúng tôi trải nghiệm cuộc sống sao? Thật là một diễn viên tốt, thời nay những diễn viên chăm chỉ như vậy thực sự rất hiếm. Nhắc mới nhớ, trước đây tôi suýt nữa được đạo diễn lớn chọn, chính là đạo diễn Hà Vi, ngài có biết không? Nếu như tác phẩm mới của ngài còn chỗ trống...”
Viện trưởng đứng bên cạnh nhỏ giọng cảnh cáo Lê Linh: “Cô đừng nói lung tung, chắc chắn người ta không coi trọng cô đâu.”
Lê Linh không thèm để ý đến anh ta, chỉ vẫy tay với đạo diễn trẻ phía đối diện.
“Không có chỗ trống.” Kim Tĩnh Diêu nói, rồi bước thẳng về phía Lê Linh.
Anh ta lạnh lùng hỏi: “Tay cô sao thế?”
Lê Linh sững sờ một lúc, chủ yếu là vì không ngờ anh ta lại nhạy bén đến mức phát hiện ra vết thương trên tay cô từ khoảng cách xa như vậy.
Cô không bỏ lỡ cơ hội, liền lập tức trịnh trọng nói: “Không sao đâu đạo diễn, diễn viên vì vai diễn mà bị thương thì có đáng gì...”
Kim Tĩnh Diêu: “Đừng diễn nữa.”
Lê Linh: “...”
Trái ngược hoàn toàn với giọng điệu lạnh lùng, vị đạo diễn trẻ cúi xuống, nắm lấy tay cô, kiểm tra cẩn thận vết thương mà mắt thường gần như không thấy trong lòng bàn tay.
Lê Linh cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay anh ta, sức mạnh và hơi ấm của một người đàn ông trẻ tuổi không ngừng truyền đến.
Ánh mắt anh ta dò dẫm từng chút, như một vật thể hữu hình, ấm áp.
Vết thương đột nhiên cảm thấy ngứa.
... Nhìn thêm chút nữa chắc sẽ lành mất thôi.
Viện trưởng và phu nhân bị bỏ mặc khá lâu, hai người nhìn nhau, trao đổi một ánh mắt đầy lo lắng.
Một lúc sau, phu nhân viện trưởng nghi ngờ hỏi: “Hai người quen nhau à?”
“Ừ.” Lê Linh từ tốn đáp, “Cảm ơn sự công nhận của cô. Cô nói đúng, bây giờ những diễn viên chăm chỉ như tôi thực sự không nhiều.”