Buổi thử vai đầu tiên thất bại thảm hại.
Lê Linh cảm thấy tất cả đều là lỗi của Kim Tĩnh Diêu.
Anh ta bất ngờ ngồi xuống trước mặt cô, lại còn nhìn cô bằng ánh mắt khá kỳ lạ, khiến cô bắt đầu hoảng loạn, đọc thoại lắp bắp.
Đạo diễn tốt bụng sẽ ngắt lời ở chỗ này, giải thích bối cảnh và cho cô làm lại.
Còn đạo diễn độc ác sẽ không nói một lời, mặt không biểu cảm nhìn cô.
Đạo diễn độc ác hơn thì thậm chí sẽ đặt tay lên bàn, thỉnh thoảng cúi xuống nhìn đồng hồ đeo tay.
Lê Linh không thể kiềm chế bản thân khỏi bị phân tâm và nhìn chằm chằm cái đồng hồ trông rất đắt đó.
Trùng hợp thay, vai diễn của cô là một nữ cảnh sát đang thẩm vấn tội phạm, cô bèn hung dữ nói: “Mắt đừng nhìn lung tung! Ngẩng đầu lên!”
Kim Tĩnh Diêu cười khẩy: “Đừng sửa thoại.”
Lê Linh: “… Xin lỗi đạo diễn.”
Họ làm lại lần nữa.
Lần thứ hai, Lê Linh an phận thủ thường đọc đúng lời thoại, không sai một câu nào.
Cô tự thấy mình diễn cũng ổn, thể hiện được trí nhớ xuất sắc.
Nhưng không hiểu sao, về sau, dưới khán đài ngày càng ồn ào, dù không nghe rõ đang nói gì, nhưng có lẽ không phải là điều tốt đẹp.
“Được rồi.” Kim Tĩnh Diêu nói.
Lê Linh giật mình, lập tức dừng diễn.
Phía dưới bỗng trở nên yên lặng.
Kim Tĩnh Diêu nhíu mày, không hài lòng nhìn cô: “Ý tôi là bảo bọn họ đừng làm ồn.”
Lê Linh: “...”
Lần sau anh nói rõ ràng hơn một chút được không, anh trai?
Mặc dù chỉ là hiểu lầm, nhưng một khi mạch cảm xúc đã bị gián đoạn thì rất khó để tìm lại. Cuối cùng buổi thử vai cũng không tiếp tục nữa.
Lê Linh lo lắng hỏi: “Đạo diễn, anh thấy tôi thể hiện thế nào?”
Kim Tĩnh Diêu: “Ừ.” Rồi đứng dậy bỏ đi.
Lê Linh: ?
Não có vấn đề à, không hiểu tiếng Trung sao?
Tối hôm đó, Lê Linh trằn trọc, nhớ lại ngữ điệu và thái độ kỳ lạ của Kim Tĩnh Diêu, càng nghĩ càng cảm thấy mình không có cơ hội.
Cô không kiềm chế được mà nhắn tin hỏi Tiểu Lưu.
Đối phương khéo léo bày tỏ: “Khi cô thử vai, nếu tự do phát huy nhiều hơn một chút thì tốt.”
“Nhưng đạo diễn bảo tôi không được thay đổi lời thoại.” Lê Linh nghi ngờ hỏi.
Tiểu Lưu: “Anh ấy nói vậy thôi, thực ra rất thích thấy diễn viên ứng biến.”
Lê Linh vẫn có chút bán tín bán nghi.
Một lúc sau, cô nhận được tin nhắn từ 9787532754335.
Ông ấy hỏi: “Thử vai chưa?”
Lê Linh nghĩ rằng trước mặt fan thì phải giữ hình tượng một chút, nên nửa thật nửa đùa nói: “Thử rồi, rất suôn sẻ, đạo diễn rất thích tôi, suốt buổi khen tôi diễn đặc biệt tốt.”
Bên kia: 6
Lê Linh: ?
Chưa kịp hỏi thêm, đối phương đã nhanh chóng thu hồi lại tin nhắn trước, nói là đánh nhầm.
Lê Linh nghĩ rằng người lớn tuổi chắc không biết “6”* có nghĩa là gì, nên cũng không để tâm.
*6 trong tiếng Trung có khẩu hình miệng khi đọc có phần tương đồng với chữ 牛 phát âm là /Niú/, hàm ý của từ này là để khen ngợi một người quá giỏi và có khả năng cực kỳ “trâu bò”.
9787532754335 lại hỏi: “Đạo diễn thích cô, còn cô thì sao?”
Lê Linh nhớ lại bộ dạng uể oải của Kim Tĩnh Diêu suốt buổi thử vai, liền mỉa mai nói: “Yêu anh ta chết đi được.”
9787532754335: “Đừng nói bừa.”
Lê Linh: “Ông nói đúng, tôi chỉ yêu anh ta thôi, không muốn anh ta chết trẻ.”
9787532754335 chắc là ngán ngẩm lắm, nên không trả lời cô nữa.
Nửa đêm, Lê Linh bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa dồn dập.
Màn hình điện thoại hiện giờ là 1:46 sáng, cô hoảng hốt, không kịp xỏ dép đã lao ra mở cửa.
Chỉ thấy Tiểu Lưu đứng ngoài cửa, phía sau là vài nhân viên, ánh đèn pin chiếu loạn xạ trong màn đêm.
Phản ứng đầu tiên của Lê Linh là nghĩ có chuyện gì lớn xảy ra, buột miệng hỏi: “Sao thế, động đất à?”
Tiểu Lưu vội vàng đáp: “Cô Lê, đạo diễn quyết định quay lại cảnh diễn chiều nay, mọi người đang đợi cô, chúng ta mau đi thôi.”
Lê Linh: ???
Cô khó tin, cúi đầu nhìn đồng hồ.
Bây giờ? Quay lại? Đạo diễn nhà các người không ngủ à?
Lần thử vai thứ hai đáng lẽ phải là một chuyện rất vui, nhưng lúc này Lê Linh cảm thấy như bị người ngoài hành tinh bắt cóc lúc nửa đêm, mơ màng bị kéo vào phim trường.
Khoảnh khắc đẩy cửa ra, cô đã rất sốc: Rạp chiếu phim giữa đêm sáng rực ánh đèn, ánh sáng chói lòa khiến khung cảnh rực rỡ tựa ban ngày, như thể từ đêm tối tĩnh lặng bước vào The Truman Show.
Bên trong có rất nhiều người, mỗi người một việc, trật tự và ngăn nắp, hoàn toàn không giống cảnh phim trường lúc 2 giờ sáng.
Lê Linh đã cảm thấy vô cùng kính nể, cho đến khi vào phòng trang điểm và thấy dưới áo khoác của thợ trang điểm là bộ đồ ngủ hình gấu nhăn nhúm, còn tóc của trợ lý rối như tổ chim.
Hóa ra đa số mọi người ở đây cũng mới leo ra khỏi chăn nửa tiếng trước—vì đạo diễn bỗng nổi hứng muốn quay lại một cảnh.
Lê Linh kinh ngạc: “Chuyện này, chuyện này cũng quá…”
“Quá ngầu!” Thợ trang điểm ngưỡng mộ nói, “Đúng vậy, tôi cũng nghĩ vậy, đạo diễn giống như siêu nhân ấy! Lúc nào cũng có cảm hứng! Không bao giờ mệt mỏi!”
Lê Linh âm thầm nuốt xuống hai chữ “biếи ŧɦái” chưa kịp nói ra.
Khi vào phim trường, Kim Tĩnh Diêu đang trên sân khấu cùng nhân viên quay phim điều chỉnh ánh sáng.
Mấy nhân viên bên cạnh anh ta tuy cao to nhưng cũng rất mệt mỏi, vừa gật đầu vừa ngáp liên tục.
So với họ, sắc mặt vị đạo diễn trẻ tái nhợt, dáng người gầy gò, nhưng nhìn từ xa vẫn là người đẹp trai và nổi bật nhất trong đám đông.
Do góc nhìn, Lê Linh chỉ có thể thấy rõ một bên mặt và vai anh ta. Anh ta không có biểu cảm gì, trông rất khó tiếp cận.
Cô chỉ nhìn không quá nửa giây thì vị đạo diễn trẻ đã nhận ra ánh mắt của cô, quay lại.
Lê Linh bị ánh mắt lạnh lùng của anh ta thu hút.
Cô lo lắng người này sẽ lại nói gì đó để bắt bẻ mình.
Nhưng anh ta chỉ mím môi, ánh mắt nhìn cô phức tạp và khó hiểu hơn cô tưởng, cũng không giải thích lý do tìm cô, chỉ đơn giản nói: “Bắt đầu đi.”
Nếu có thể quay ngược thời gian, Lê Linh sẽ không cảm thấy biết ơn như vậy khi nghe ba từ “bắt đầu đi”, thậm chí còn nghĩ Kim Tĩnh Diêu là người tốt.
Chiều nay, người này chỉ lặng lẽ nhìn cô diễn.
Còn bây giờ, sau mỗi câu thoại cô nói, anh ta đều ngắt lời, nói “Không được”, “Chưa đủ tốt.”
Lê Linh khiêm tốn muốn được chỉ dạy, hỏi anh ta làm thế nào để tốt hơn.
Anh ta không giải thích, chỉ nói: “Làm lại lần nữa.”
Lê Linh đóng phim nhiều năm rồi, chưa bao giờ gặp đạo diễn nào ít nói như anh ta.
Nhiều lúc, anh ta đóng vai một khán giả, im lặng nhìn cô.
Ánh mắt anh ta cứ như đang phán xét, hoặc chứa điều gì đó sâu sắc hơn. Cô không biết anh ta muốn gì, cũng khó có thể tìm được câu trả lời từ phản ứng của anh ta.
Sau một hồi đọc thoại, Lê Linh cảm thấy mình đã hoàn toàn tê liệt, giống Harry tội nghiệp bị Umbridge bắt chép phạt.
Những câu thoại không phải được thốt ra từ miệng cô nữa, mà như được khắc lên mu bàn tay cô, mỗi nét đều mang theo vết máu đau đớn.
Cuối cùng đạo diễn Kim cũng hài lòng, Lê Linh nghĩ rằng cảnh này đã qua, cô thả lỏng toàn thân.
Ác quỷ lại đột ngột phát ra âm thanh trầm thấp: “Không được cử động vai.”
“Thắt lưng thẳng thêm chút nữa.”
Lê Linh: “........”
Cùng một cảnh quay, cùng lời thoại, cùng động tác, lặp đi lặp lại.
Môi Lê Linh khô nứt, giọng cũng đã khàn đi.
Kim Tĩnh Diêu còn không cho phép cô uống nước, nói một cách mỹ miều là như vậy trong khung hình sẽ trông thật hơn.
Sau bốn tiếng quay phim, Lê Linh cảm thấy trạng thái tinh thần của mình vẫn khá ổn, dù tên biếи ŧɦái nói gì, cô cũng làm theo cái đó.
Nhưng các nhân viên bên cạnh đã trở nên căng thẳng, cẩn thận như đi trên băng mỏng.
Mắt của nhân viên quay phim đầy tia máu, tận dụng từng khoảng nghỉ giữa các cảnh để nhỏ thuốc nhỏ mắt. Thợ trang điểm với gương mặt như đang hi sinh anh dũng, xông lên dặm lại lớp trang điểm, mấy cây cọ điên cuồng vung vẩy như gió.
Quay thêm một cảnh nữa, nhưng Kim Tĩnh Diêu vẫn không hài lòng.
“Ánh sáng không chiếu tới mặt cô,” anh ta nói.
Lê Linh giả vờ như mình đã mệt đến mức không hiểu tiếng người, vô cùng ngây ngô hỏi: “Vậy tôi phải làm sao, đạo diễn?”
Cô nghĩ rằng anh ta sẽ không trả lời như mọi lần.
Nhưng Kim Tĩnh Diêu im lặng nhìn cô, nói một câu “Xin lỗi”, rồi đứng dậy.
Lê Linh không hiểu tại sao anh phải xin lỗi mình.
Cho đến khi cô mở to mắt nhìn người đàn ông trẻ tuổi cúi xuống, ngón tay chạm vào mặt cô, không chút thương xót nâng cằm cô lên.
Dù giữa họ còn có một chiếc bàn ngăn cách, cô vẫn cảm nhận được mối nguy hiểm khó tả khi bị bóng người ấy bao trùm.
Ngón tay anh ta vẫn lạnh lẽo. Cảm giác lạnh buốt và nhức nhối khiến cô nghẹt thở.
“Cứ thế,” Kim Tĩnh Diêu nói, “Đừng động đậy.”
Hơi thở của Lê Linh thoáng dồn dập.
Mùi lạ cùng với ánh nhìn của anh ta, như một trận mưa rào, bao phủ lấy cô từ đầu đến chân.
Anh ta ngồi trở lại.
Cô làm theo chỉ dẫn, diễn thêm một lần nữa.
Dưới ánh mắt của người đàn ông trẻ tuổi, cô có cảm giác như linh hồn mình đã rời khỏi cơ thể. Lưỡi, mắt và cơ thể không còn thuộc về cô.
Khi Lê Linh nói xong câu thoại cuối cùng, ánh bình minh từ một cửa sổ nhỏ bên cạnh chiếu vào.
Đó là một khoảnh khắc gần như kỳ diệu.
Ánh sáng ban mai phủ lên nửa mặt cô, biến cả gương mặt thành một màu vàng rực rỡ. Như chốn hoang vu trong sương sớm, được gột rửa hết mọi nặng nề của đêm tối, ánh mặt trời mọc lên từ đáy mắt cô.
Kim Tĩnh Diêu nói: “Được rồi.”
Cô nghe thấy trong bộ đàm, phó đạo diễn thở phào nhẹ nhõm, còn loáng thoáng xen lẫn tiếng reo hò của những người khác.
Lê Linh như bị rút cạn năng lượng, nằm gục xuống bàn như bùn nhão.
Sau khi bị tra tấn cả đêm, cô cảm thấy có chút không thực, cố gắng ngẩng nửa mặt lên, hỏi Kim Tĩnh Diêu: “Đạo diễn, lần này tôi diễn thế nào?”
Anh ta bình thản nói: “Ánh sáng rất tốt.”
Lê Linh không hiểu lắm biểu hiện của cô thì có liên quan gì đến ánh sáng.
Phó đạo diễn đi đến, vui vẻ báo cáo rằng ánh sáng trong cảnh vừa rồi thật tuyệt vời, khen ngợi đạo diễn liệu sự như thần, và cảnh mặt trời mọc hôm nay không khác chút nào so với dự đoán.
Lê Linh: “...”
“Đạo diễn, anh muốn quay cảnh mặt trời mọc sao?” Cô không kìm được hỏi.
Kim Tĩnh Diêu: “Ừ.”
Vậy tại sao, lúc hai giờ sáng, ngài lại gọi mọi người dậy chứ.
Một kẻ đã kéo cả đoàn phim vào nhà hát đổ nát vào lúc hai giờ sáng, diễn tập suốt cả đêm, chỉ để quay lại khoảnh khắc trong một giây vừa rồi, khi ánh bình minh chiếu lên khuôn mặt hồng hào của cô hay sao?
Lê Linh đột nhiên cảm thấy không còn mệt hay buồn ngủ nữa, chỉ là tay có chút ngứa ngáy.
Tiểu Lưu đứng sau lưng đạo diễn, luôn nháy mắt ra hiệu cho cô, trông còn có vẻ rất sốt ruột.
Cô ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào Kim Tĩnh Diêu, chân thành nói: “Đạo diễn, về cảnh này, đột nhiên tôi có một ý tưởng mới.”
Kim Tĩnh Diêu ra hiệu cô tiếp tục.
“Tôi cảm thấy dù là kịch bản hay thái độ của nữ cảnh sát đều quá thụ động.” Lê Linh đúng lý hợp tình nói, “Đây là một cảnh thẩm vấn, cô ấy nên chủ động tấn công.”
Tiểu Lưu bên cạnh gật đầu lia lịa, chỉ thiếu điều vỗ tay khen ngợi cô.
Kim Tĩnh Diêu có vẻ không quan tâm lắm: “Ánh sáng đã thay đổi rồi.”
Lê Linh hít một hơi thật sâu, trong lòng thầm niệm “việc nhỏ không nhịn sẽ hỏng việc lớn”, rồi quay sang nhìn Tiểu Lưu với ánh mắt cầu cứu. Đối phương hiểu ý, bồi thêm một đống lời hay ý đẹp.
Dưới sự tấn công liên tục của hai người, cuối cùng Kim Tĩnh Diêu miễn cưỡng đồng ý, nhưng nhấn mạnh: “Chỉ một lần. Đừng lãng phí phim.”
Lê Linh gần như bị sốc trước thái độ tiêu chuẩn kép của anh ta. Vậy là ai đã lãng phí phim cả đêm chỉ để quay một giây mặt trời mọc hả?
Mặt trời dần lên cao.
Ánh sáng ban mai chiếu vào từ cửa sổ, xâm nhập không gian riêng tư của Kim Tĩnh Diêu. Người đàn ông trẻ tuổi bị bao phủ bởi những luồng sáng đan xen, ánh sáng và những hạt bụi nhỏ cùng rơi vào mắt anh ta.
Anh ta cau mày, cuối cùng cũng để lộ chút yếu đuối của người bệnh.
Giống như một con ma cà rồng sợ ánh sáng, anh ta âm thầm di chuyển vào bóng râm.
Lê Linh lặng lẽ nhìn mọi thứ, chờ đợi phó đạo diễn hô “bắt đầu”.
Cô không nói thêm một lời nào, đột ngột đứng dậy, túm lấy mái tóc ngắn của Kim Tĩnh Diêu, buộc anh ta phải ngẩng mặt lên.
Cô cúi đầu xuống.
Khoảng cách giữa họ rất gần.
Hơi thở quấn lấy nhau, mũi hai người gần như chạm vào nhau.
Kim Tĩnh Diêu chậm rãi chớp mắt, như đang quan sát cô, có chút tò mò, hoặc là bối rối không biết phải làm gì.
Cô mỉm cười với anh ta, ấn đầu anh ta xuống, buộc anh ta phải quay đầu đối diện với chiếc đèn bàn dùng để thẩm vấn.
Ánh sáng chói lóa bất ngờ chiếu thẳng vào mắt người đàn ông trẻ tuổi.
Như một chiếc kim đâm vào con ngươi của anh ta.