Võ Lâm Đại Hội [Lam Ngôn]

Chương 8

Chương 8
"Các cậu có nhầm không thế, chính miệng người ta nói coi tôi là chị gái, có thể đừng nhiều chuyện nữa không?"

"Quả nhiên cả thế giới chỉ mình cậu mù!"

Mẫu thượng đại nhân nóng tính của Tiểu Tiểu Xuân nào đó nói.

"Cậu lên mạng mà tìm ảnh chụp hai người đi, cậu nhìn ánh mắt của con tó con đó nhìn cậu đi, không phải muốn bao cậu thì là muốn ngủ với cậu!"

Lưu Vân cũng không chịu nổi.

"Hai cái đó có gì khác nhau?"

Tần Lam mặt nghệt ra.

"Thế này đi, cậu đừng để tâm cô ấy có tình cảm gì với cậu, Tần Tiểu Lam, cậu nói thật với tôi đi, đối với người ta cậu không có bất cứ suy nghĩ gì sao?"

"Tôi..."

Tần Lam muốn nói đương nhiên là không, nhưng lời tới môi lại không nói nổi. Nhưng Tần Lam à, cho dù có thì thế nào chứ? Mày đã 37 tuổi rồi, sự nghiệp danh vọng đều đã có, còn em ấy mới đang bắt đầu, còn một tương lai rộng mở đang đợi em ấy, mày không thế cản trở được. Nghĩ tới đây Tần Lam lại tự cười mình nghĩ nhiều rồi, thực ra những điều đó đều không quan trọng, quan trọng nhất là người ta chỉ coi mày là chị gái thôi.

"Đương nhiên là không, tôi chỉ coi em ấy là em gái thôi."

Nói dối hình như cũng không khó lắm, Tần Lam thầm le lưỡi.

Còn Ngô Cẩn Ngôn đang đứng ngoài cửa buông nắm đấm, dựa vào tường, dường như bị rút đi thứ gì đó.

Không phải cô đang cố tình nghe lén, chỉ là vừa rồi đoàn quay phim nói ngày mai sẽ có tiệc mừng công nên vui vẻ đi tìm Tần Lam bàn xem mai mặc gì, tới cửa nghe thấy câu hỏi ấy cô bất giác dừng lại, thậm chí cô còn nghĩ, nếu Tần Lam chỉ có chút xíu tình cảm thôi thì hôm nay cô sẽ dám bày tỏ, vì thế cô siết chặt nắm đấm, nín thở, nhịp tim không khống chế được mà loạn nhịp. Nhưng câu nói của Tần Lam như chậu nước lạnh dội xuống đầu  cô. Ngô Cẩn Ngôn mày còn hy vọng gì, không phải ngay từ đầu đã nghĩ rồi sao, chỉ cần ở bên cạnh chị ấy là được rồi, quả nhiên vẫn là quá tham lam!

"Được rồi, không tám linh tinh với hai cậu nữa, tôi đi ăn đây, bye bye."

Tần Lam vội tắt video call như trốn chạy, chị sợ chỉ vài giây nữa là hai người kia sẽ nhận ra chị nói dối.

"Cẩn Ngôn? Vẫn xem tivi à? Tối nay muốn ăn gì nào?"

"Ha ha ha ha, Lam Lam tỷ xem này, lại chiếu đoạn em tát Nhĩ Tình, ha ha, thật sảng khoái."

Ngô Cẩn Ngôn cười ngả nghiêng.

"Ha ha, đoạn này chị cũng xem rất nhiều lần, đúng là rất sảng khoái. Ài, em cười chảy cả nước mắt rồi kia."

Nói rồi đưa giấy ăn cho Ngô Cẩn Ngôn.

"Đúng rồi Lam Lam tỷ, ngày mai có tiệc mình công, chị đã biết chưa?"

Ngô Cẩn Ngôn nhận lấy giấy lau mắt.

"Ồ? Vừa rồi chị nói chuyện với bọn Lưu Vân nên chưa biết. Cũng hay, lâu lắm mọi người chưa gặp nhau, cũng nhớ họ lắm."

"Thế Lam Lam tỷ mong gặp ai nhất?"

"..Ừm, ai cũng muốn... Viễn ca này, Mạn Mạn này, Khải Khải này."

Nhưng người chị muốn gặp nhất đang ở ngay trước mặt đây.

"Em cũng vậy, nhưng...em muốn gặp nhất một người."

Ngô Cẩn Ngôn thu lại gương mặt tươi cười, nghiêm túc nhìn Tần Lam.

Tần lam nhất thời không hiểu đó có ý gì, lẽ nào cô gái nhỏ này muốn nói thật với chị gái tri kỷ? Giống như thời học sinh, em nói cho chị chị đừng nói với ai nhé, thật ra em thích ai đó ai đó?

"Ai vậy? Lẽ nào là người trong lòng khỉ con của chúng ta?"

Tần Lam cố làm ra vẻ đùa giỡn, nhưng vừa nói thì liền hối hận.

"Vâng, là người trong lòng."

Có thể là do nước mắt lúc nãy chưa lau hết, Tần Lam trong khoảnh khắc cảm thấy dường như người trước mắt rất buồn.

"Ai thế?"

Tần Lam không suy nghĩ gì buột miệng hỏi.

......

Ngô Cẩn Ngôn nhìn Tần Lam, trong mắt hiện lên một ngọn lửa.

"Là 'Phó Hằng' sao?"

Không đợi Ngô Cẩn Ngôn lên tiếng, Tần Lam tự hỏi tự trả lời.

Gần như ngay khi nghe thấy cái tên đó ngọn lửa ấy liền tàn lụi, thay vào đó là sự ấm ức vô tận.

Ngô Cẩn Ngôn trầm mặc.

Tần Lam chờ đợi, nhưng một lúc lâu Ngô Cẩn Ngôn chỉ nhìn chị, ánh mắt đó Tần Lam không hiểu, nhưng cuối cùng vẫn không nghe được sự phủ nhận mà chị đang chờ.

"Đúng là 'Phó Hằng' à! Thế..."

Tần Lam hụt hẫng nói.

"Thế thì chị phải vun vào cho hai người rồi, con trai không tinh ý, có thể cậu ấy không cảm nhận được..."

Tần Lam không biết mình đang nói gì, chỉ cảm giác móng tay cắm vào lòng bàn tay nhắc nhở, mày là một diễn viên.

Ngô Cẩn Ngôn trầm mặc nghe chị nói, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.