Võ Lâm Đại Hội [Lam Ngôn]

Chương 7

Chương 7
"Ưʍ... chậm một chút Cẩn Ngôn."

"Đừng... đừng mà."

.....

"Cẩn Ngôn? Cẩn Ngôn? 9 giờ rồi, mau dậy thôi~"

Tần Lam nghĩ chắc là tối qua con khỉ con này mệt lắm, tới giờ mà chưa dậy.

"Ừm..."

Con khỉ kia nội tâm bực bội, ai thế, vừa sáng sớm đã làm phiền giấc mộng đẹp...ừm, mộng xuân của mình. Định thần lại một chút, còn có thể là ai, không phải nữ chính của giấc mộng đó sao.

"Em dậy ngay...dậy ngay đây!"

Con khỉ nhát chết kia sợ tới giật thót mình.

Cũng không phải lần đầu nằm mơ như vậy, nhưng người vừa giây trước đang trầm luân dưới tay mình lại gọi mình dậy thật là kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

"Được, thế chị xới cơm trước, em không phải vội. Sao có cảm giác hơi lạnh nhỉ, giờ là mùa hè mà."

Tần Lam nói rồi đi ra bếp, cảm giác sau lưng cứ lành lạnh.

Còn không à, đây không phải là Thuỷ Liên Động mà là Động Bàn Tơ đó, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nuốt chửng.

"Cẩn Ngôn, lát nữa mẹ chị tới rồi, chị đã bảo mấy hôm nữa hãy tới mà bà cứ không chịu nghe, ngại quá, làm phiền em rồi."

"Ai ya, em cũng muốn gặp dì từ lâu rồi mà chưa có cơ hội, còn để dì ấy phải tới, đúng là không lịch sự gì cả."

Ừm.. Bạn Năm Cân Muối coi mình là con dâu rồi.

"Ha ha, ăn cơm trước đã, thử xem món chị làm có hợp khẩu vị không."

"Ừm, cơm Lam Lam tỷ nấu chắc chắn ngon rồi."

"Thật dẻo miệng."

Cuộc sống như thế này, Muối đã tưởng tượng vô số lần rồi, lúc này thấy hạnh phúc mà cảm giác không chân thực lắm.

Cốc cốc.

"Chắc chắn là mẹ chị tới rồi ha ha, để chị ra mở cửa."

"Nhanh thế."

Khỉ vội ngồi thẳng dậy, sợ để lại ấn tượng gì không tốt.

"Mẹ, sao mẹ tới sớm thế, bọn con còn chưa ăn sáng."

"Cẩn Ngôn đâu? Mẹ tới thăm Cẩn Ngôn chứ có thăm con đâu. Con cất canh gà vào tủ lạnh đi."

"Con chào cô."

Khỉ đứng như quân đội chào hỏi mẹ Tần Lam, vì chỉ đứng được một chân nên có chút buồn cười.

"Ai da, Cẩn Ngôn mau ngồi đi, cô xem chân nào, ôi, con xem đứa trẻ này thật khiến người ta đau lòng."

"Cô ăn cùng bọn con nhé, Lam Lam tỷ làm đó hihi."

"Cô ăn rồi mới tới, đồ nó làm cô đâu dám ăn, ha ha."

Mẹ ruột thực lực, tới đâu cũng không quên dìm hàng con gái.

"Hai đứa mau ăn đi, nguội hết giờ."

Tần ma ma nhìn khỉ con, à không, nhìn Năm Cân Muối càng nhìn càng thích, tới mức:

"Cẩn Ngôn à, cô xem con nhảy hôm đó rất nhiều lần, cô càng nhìn càng thấy soái khí, Lam Lam con nhìn người ta nhảy đi, nhìn lại con, cứ như giở trò khỉ vậy, ha ha.."

"Mẹ, Cẩn Ngôn người ta là chuyên nghiệp, mà mẹ à con nói nhé, điệu nhảy đó Cẩn Ngôn không thành thạo, em ấy múa balê giỏi hơn nhiều."

"Ồ, còn biết balê à, đứa bé này thật giỏi."

"Không không, cô quá khen rồi."

Khỉ ngốc được khen mà từ đầu chí cuối chỉ biết nói một câu.

Ba người cười cười nói nói rất vui vẻ.

"Cẩn Ngôn năm nay bao nhiêu rồi?"

Tần ma ma bắt đầu vào chuyện chính.

"28 rồi ạ."

"Ồ~ Thế thì có bạn trai rồi nhỉ?"

"Mẹ, mẹ, mau dừng lại đi."

"Vẫn chưa ạ, hì hì."

Khỉ con có chút ngại ngùng gãi đầu.

Tần ma ma nghe là chưa một cái liền vui vẻ, thế là...

"Thế là có bạn gái rồi à?"

"Khụ...khụ.. Mẹ, mẹ nói cái gì thế?!!

Tần Lam đang uống nước, nghe thấy câu mẫu thân đại nhân nói suýt nữa thì sặc.

"Xem con kìa, có gì lạ đâu, bây giờ cái này không phải rất bình thường sao. Mẹ con đâu phải người phong kiến."

"Cũng không có ạ."

Con khỉ ấy ngượng ngập cúi đầu.

"Cẩn Ngôn à, nên tìm đối tượng mau thôi, con xem nó đấy, tuổi này rồi tìm khó lắm. Trước kia có hai người con biết không? Để người ta lừa cho mệt nghỉ, bao năm nay cả con trai lẫn con gái đều chẳng dẫn về đứa nào cho cô, người làm mẹ đây thật sầu muốn chết."

Nếu con khỉ này mà nghe không ra ám thị rõ ràng trong đó thì đúng là có thể sống cả đời với cái vòng kim cô.

"Mẹ, mẹ sao thế, nói linh tinh."

Tần Lam bị chỉ đích danh, cảm giác thật mất mặt.

"Lam Lam tỷ ưu tú như thế, nhiều người thích chị ấy lắm, chỉ cần chị ấy muốn thì bậc cửa nhà dì sẽ bị giẫm nát ấy chứ."

Khỉ vừa nói vừa nhìn Tần Lam xong lại ngượng ngùng cúi gằm.

Tần ma ma nhìn phản ứng của Muối, cảm thấy Thái Nhi và Lưu Vân nói đúng rồi, trong lòng vui lắm, lại nhìn Tần Lam đầy chán ghét, nghĩ bụng, cái mặt kia lấy gen của mẹ, còn cái EQ sao lại thừa hưởng của ba mày thế.