Võ Lâm Đại Hội [Lam Ngôn]

Chương 6

Chương 6
"Mẫu thân đại nhân đang gọi, mẫu thân đại nhân đang gọi, mẫu thân đại nhân đang gọi."

Tiếng chuông chói tai vang lên làm gián đoạn sự ám muội này.

"À...chị nghe điện thoại."

Tần Lam như bị đánh thức, đột nhiên mở mắt, lắp bắp nói."

"Á... à em em... chị mau nhận điện đi."

Muối vội dừng lại động tác đang cúi xuống, càng lắp bắp hơn.

"Em...em vẫn đang đè lên chị."

Tần Lam cắn môi rồi lại ngượng ngùng nhắm mắt lại.

"À à... xin lỗi, xin lỗi chị."

Muối vừa nói vừa cố rời khỏi người Tần Lam.

Tần Lam không thể nhớ việc đỡ người kia, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, quá xấu hổ, quá mất mặt, tại sao lại nhắm mắt hả Tần Lam? Trời ơi, đầu mày nghĩ cái gì vậy.

"Alo, mẹ à..."

Tần Lam bắt máy đi ra ban công.

Để lại con khỉ với nội tâm rối bời, Năm Cân Muối à Năm Cân Muối, mày là lưu mạnh sao vậy, doạ cho tỷ tỷ sợ nhắm tịt mắt lại, á đó là Lam Lam tỷ, Lam Lam tỷ đó, lưu manh xấu xa, lát phải đối mặt thế nào với chị ấy đây!

"Không phải đâu mẹ, con ở đây chăm sóc Cẩn Ngôn là được rồi, mẹ không cần tới đâu."

"Người ta giúp một việc lớn như thế, làm mẹ như mẹ đây không thể không tới thăm người ta, không thể thất lễ được."

"Ài, lát con hỏi Cẩn Ngôn xem sao, trẻ con không thích giao lưu với trưởng bối mà, nếu em ấy đồng ý thì con gửi địa chỉ cho mẹ, thế được chưa ạ?"

"Được được được, cứ thế đi đã, con chăm sóc Tiểu Ngôn cho tốt nhé."

"Được rồi mà mẹ, con biết rồi."

Tần Lam tắt máy, đi qua đi lại ngoài ban công, nghĩ lại biểu hiện của mình vừa rồi, mặt lúc đỏ lúc trắng.

Con khỉ kia không thấy ngoài ban công có động tĩnh gì, biết Tần Lam đã nghe xong điện thoại rồi, đợi một lúc vẫn không thấy gì.

Ngô Cẩn Ngôn à Ngô Cẩn Ngôn, chắc chắn tỷ tỷ sợ mày rồi nên mới không dám vào. Mày đây là hình tượng gì đây, từ khỉ con thanh thuần thành ác ma đại sắc lang sao??!! Con khỉ nghĩ tới việc có thể hình tượng của mình trong mắt Tần Lam đã thay đổi thì chỉ hận không thể cắn lưỡi tự vẫn.

"Tỷ... Lam Lam tỷ, chị nghe xong điện thoại chưa?"

Thời gian dần trôi, con khỉ nào đó cuối cùng quyết định phá vỡ không khí này trước.

"À, nghe xong rồi, xong rồi. Em xem hoa ngoài ban công sắp khô chết rồi, chị tưới cây một chút, ha ha..."

Tần Lam cười khan mấy tiếng.

"Đó à...hoa nhựa..."

Con khỉ nào đó nói.

"À, đúng rồi, đúng rồi, bảo sao lại khô thế, ha ha."

Thực là hết cách, Tần Lam lau tay đi vào, hai người nhìn nhau một cái rồi rời ánh mắt ra chỗ khác.

Nhất thời không biết nên nói gì.

"À... Lam Lam tỷ, phòng khách ở đối diện phòng ngủ của em, chị đi cùng em xem chút nhé."

"À, được được."

Nói rồi Tần Lam dịnhđi luôn.

"Chị dìu em một chút."

Con khỉ kia khó khăn muốn đứng dậy khỏi sofa.

"Em xem chị quên mất em đang bị thương, ha ha."

Tần-mất trí nhớ-Lam tiếp tục nói năng lung tung.

"Ở đây tốt lắm, chị gần em, tối em cần gì thì gọi chị. Chị ngủ cũng tỉnh lắm, rất tiện."

Tần Lam nhìn quanh phòng, gật đầu hài lòng.

"Thực ra không cần làm phiền chị mà, chỉ là bị trật chân bình thường thôi, mấy ngày là khỏi ấy mà."

Con khỉ nào đó vẫn cảm thấy áy náy.

"Không được, à đúng rồi Cẩn Ngôn, mẹ chị gọi bảo là muốn tới thăm em. Chị bảo không cần nhưng bà cứ đòi tới, nếu em thấy ngại thì chị bảo bà."

"Em không sao, chỉ là phiền dì phải đi lại."

"Mẹ chị không chê phiền đâu. Thế lát nữa chị gửi địa chỉ cho mẹ."

"Lam Lam tỷ, chuông điện thoại của chị còn có cài đặt riêng vậy à, thật thú vị."

"Hả? À, cái này à, chị cũng thấy hay, mỗi người một tiếng chuông riêng, rất thú vị."

"Nhiều người như vậy, Lam Lam tỷ cũng không thấy phiền phức."

"Cũng không phải, chỉ mấy người đặc biệt mới đặt riêng vậy, những người khác thì giống nhau cả."

"Thế em có chuông riêng không?"

Con khỉ nào đó vừa buột miệng thì hối hận, người ta đã nói người đặc biệt mới có rồi, mày là người đặc biệt gì chứ.

"À... cái này...cái này..."

Tần Lam chột dạ.

"Em chỉ tiện mồm hỏi thôi, ha ha, tỷ tỷ đừng bận tâm. Không còn sớm nữa, chị nghỉ sớm đi."

Con khỉ nào đó rời khỏi phòng, nhưng vẫn không che giấu được sự hụt hẫng.

"Em vốn đã là người đặc biệt của chị từ lâu rồi."

Tần Lam nhìn điện thoại, khẽ lẩm nhẩm.