Lão Tổ Tông Thật Sự Điên Cuồng

Chương 7: Thời buổi này phải làm mẹ chồng khó tính mới được

Hoàng hôn buông xuống, Xuân Huy đường.

Tống Từ lười biếng ngồi trên chiếc giường La Hán cạnh cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn cây hoa ngoài cửa sổ.

"Thái phu nhân, Đại phu nhân đến thỉnh an." Cung ma ma nhỏ giọng gọi.

Tống Từ quay đầu lại, chỉ thấy đại nhi tức của mình bước vào với vẻ mặt tươi cười, phía sau còn có một nha hoàn bưng khay.

"Mẫu thân, con sai người hầm một ít yến sào, còn ấm vừa phải, ngài nếm thử xem?" Tống Đại phu nhân trước tiên hành lễ với bà cụ, cười tủm tỉm nhận lấy khay từ nha hoàn đặt lên bàn nhỏ cạnh giường.

Bà ấy múc yến đã chưng ra, rồi nhìn Cung ma ma nói: "Lát nữa ta sẽ sai Phòng ma ma đưa nửa cân tới, ma ma xem mà bảo nhà bếp hầm cho mẫu thân ăn mỗi ngày, bồi bổ cơ thể."

Cung ma ma mỉm cười gật đầu: "Lão nô nghe theo Đại phu nhân."

Yến sào, đúng là đồ bổ.

Tống Từ nhìn đại nhi tức này, vẻ mặt đầy hài lòng nói: "Con có lòng rồi." Lại thấy bà ấy muốn tự tay đút cho mình ăn, liền nói: "Không cần con đút, chuyện này cứ để hạ nhân làm là được rồi."

Hồng Dữu đang hầu hạ bên cạnh bước lên muốn nhận lấy, nhưng lại bị Tống Đại phu nhân tránh đi, chỉ thấy bà ấy cười nói: "Con dâu hầu hạ mẹ chồng là chuyện đương nhiên, chỉ là đút cho ngài ăn một bát yến sào, không phải chuyện gì vất vả cả"

Tống Từ lại cảm thấy hơi khó xử, lắc đầu nói: "Để nha hoàn làm đi, mấy ngày nay ta bệnh, con chắc cũng lo lắng lắm, còn phải quản lý cả gia đình lớn như vậy, vất vả cho con rồi, mau về nghỉ ngơi đi, ở đây ta không thiếu người hầu hạ."

Tống Đại phu nhân có chút kinh hãi, liên tục nhìn Tống Từ vài lần, trong lòng không ngừng dấy lên nghi vấn.

Không phải chứ, sau một cơn mê man, lão thái thái thay đổi tính tình rồi sao, hay là có gì không ổn?

Tống Từ dù sao cũng không phải là nguyên chủ, bị bà ấy nhìn như vậy cũng có chút chột dạ, chẳng lẽ mình đã để lộ sơ hở gì rồi sao?

Bà cụ nhớ lại cách cư xử của nguyên chủ, nhíu mày nói: "Sao vậy, bảo con đi thì con đi đi, con chăm sóc tốt cho chồng con và con cái là được rồi, trong một thời gian ngắn nữa, ta cũng chưa chết được đâu."

Bà cụ cố ý giả vờ hung dữ, nhưng khóe mắt lại chú ý đến sắc mặt của Tống Đại phu nhân, quả nhiên, thấy bà ấy thở phào nhẹ nhõm thì không nhịn được khóe miệng giật giật.

Thì ra mình ân cần chu đáo lại khiến người ta bất an.

Nghĩ đến đây, lòng Tống Từ đã yên tâm, nói: "Đi đi, đừng để mình mệt mỏi, nếu không chuyện của cả gia đình này ai lo đây? Đại Lang lại vừa mới thăng chức bận rộn, con là vợ của nó, quản lý tốt hậu viện bếp núc, để nó không phải lo lắng gì, chính là công lao lớn nhất của con rồi."

Tống Đại phu nhân liên tục vâng dạ, thấy bà cụ thực sự kiên trì, chỉ đành đứng dậy.

Tống Từ lại nói: "Con sai người đến các viện nói một tiếng, không cần đến chỗ ta nữa, ăn xong bát yến sào này, ta sẽ đi ngủ."

Bà cụ không muốn vừa làm mẹ chồng khó tính, vừa làm mẹ chồng, làm trưởng bối khó tính, phải ứng phó với mọi người, diễn kịch rất mệt, bà cụ yếu ớt lắm.

"Vâng."

Tống Từ xua tay ra vẻ không muốn nói nhiều, Tống Đại phu nhân thấy vậy chỉ đành hành lễ lui xuống.

Ra khỏi Xuân Huy đường, Tống Đại phu nhân vịn tay Phòng ma ma chậm rãi đi về viện của mình, nói: "Phòng ma ma, bà có thấy thái phu nhân hơi thay đổi không?"

Phòng ma ma cẩn thận dìu bà ấy, nghe vậy nói: "Phu nhân sao lại nói vậy?"

Tống Đại phu nhân: "Chỉ là cảm thấy bà cụ hình như ôn hòa hơn một chút." Cũng chu đáo hơn.

Phòng ma ma cười nói: "Có lẽ là thái phu nhân trải qua trận bệnh này, đã hiểu ra nhiều chuyện, dù sao người cũng đã già rồi. Thực ra tính tình thái phu nhân có chút nóng nảy, nhưng người không có ác ý, so với không ít mẹ chồng ở những nhà giàu có hay hành hạ con dâu, thì tốt hơn biết bao nhiêu, phu nhân nên vui mừng mới phải."

"Cũng đúng." Tống Đại phu nhân cong khóe môi: "Là ta bị dọa sợ rồi, có chút gì cũng nghi thần nghi quỷ."

P/s: Từ chương này m sẽ dùng "bà cụ" cho nhân vật Tống Từ để phù hợp với ngữ cảnh luôn nhé, dù TT vẫn còn rất trẻ.