Nương Tử Nhiều Phúc

Chương 1: Mọi thứ quen thuộc

Chương 1: Mọi thứ quen thuộc

Đêm mưa, tiếng ve sầu vẫn kêu râm ran, bầy đom đóm bay qua bụi cỏ đẫm sương.

Ngoài cửa sổ mưa phùn nhẹ rơi vào những tàu lá chuối tây ngoài sân, phát ra tiếng mưa tí tách thưa thớt.

Ánh đèn trong phòng mờ nhạt, Mạnh Tiêu mở to đôi mắt đen láy nhìn trướng đình, bên trên màn trướng thêu uyên ương nghịch nước.

Đỉnh màn trướng này nàng cực kỳ quen thuộc, là trước khi xuất giá, Quách thị tự tay thêu cho nàng.

Quách thị lớn tuổi, mắt và tay không còn nhanh nhẹn, đã rất nhiều năm chưa từng làm qua nữ công, nhưng trước khi nàng xuất giá lại lấy ra đỉnh màn trướng này cùng một đôi vỏ gối, vỏ gối làm bằng tơ lụa, Mạnh Tiêu không nỡ dùng, vẫn luôn đặt ở dưới đáy hòm.

Đáng tiếc về sau nàng không thể mang đi.

Cửa phòng kẽo kẹt… Một tiếng, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài.

Mạnh Tiêu hơi quay đầu, một bóng dáng gầy yếu đi đến, trong tay cẩn thận từng li từng tí bưng bát, nàng ấy đến gần nhìn thấy Mạnh Tiêu tỉnh, trên mặt lộ ra nụ cười xấu hổ: “Tẩu tử tỉnh rồi à? Có đói bụng không, ta nấu chút cháo cho tẩu.”

Nói xong đi đến chỗ Mạnh Tiêu.

Cô gái mặc trang phục vải thô màu lam, tóc rối bời, dưới mắt là quầng thâm đen, giống như chưa được nghỉ ngơi.

Mạnh Tiêu nhìn gương mặt quen thuộc của nàng ấy, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Tạ Du đi đến bên giường, đầu tiên đặt bát xuống, sau đó đỡ lấy Mạnh Tiêu, nàng ấy còn nhỏ nên sức cũng không lớn là bao, Mạnh Tiêu không muốn làm khó xử nàng ấy, cùi chỏ chống đỡ lên ván giường tự mình ngồi dậy.

Tạ Du lót gối đầu phía sau cho nàng, sau đó một lần nữa bưng bát lên.

Bên trong bát cháo vàng có thịt băm và rau, hơi nóng, Tạ Du khẽ thổi.

Mạnh Tiêu nếm thử một ngụm, cháo nóng theo cổ họng lan đến tận trái tim, đã lâu nàng chưa ăn qua đồ ăn nóng hổi.

Tất cả mọi thứ trước mắt khiến cho nàng có phần hoảng hốt, không nhịn được giương mắt nhìn về phía Tạ Du.

Ánh sáng mờ mịt khiến cho gương mặt của thiếu nữ nửa sáng nửa tối, đến gần hơn, thậm chí nàng có thể nhìn thấy chỗ chóp mũi của đối phương có một nốt ruồi nhỏ.

Tạ Du vừa cho nàng ăn, vừa trấn an nàng: “Tẩu tử, tẩu đừng nghĩ lung tung, y thuật của đại phu kia không tốt, chờ qua một khoảng thời gian nữa, muội sẽ bảo ca ca mời một đại phu tốt khác cho tẩu, nhất định sẽ còn có đứa nhỏ khác, ca ca vừa mới làm quan, tương lai nhà ta sẽ có ngày lành, tẩu không được nghĩ quần, cho dù về sau không có đứa nhỏ cũng không sợ, muội sinh một đứa cho tẩu nuôi, để nó hiếu thuận với tẩu.”

Nghe nói như vậy, Mạnh Tiêu không nhịn được siết chặt chăn bên dưới, nàng nhắm chặt mắt.