Thu Miện Miện bị tiếng chửi bới ở ngoài cửa đánh thức, mắt liền mở to, vò đầu đứng lên.
Cậu bị thiên kiếp kia bất thình lình đánh xuống, còn bị đưa tới đây, nếu không hiện tại cậu nên cùng gấu trúc kia tham gia tiết mục CCTV đi bộ vào rừng rậm, bọn họ dưới sự chỉ đạo của khách mời, tìm đến gây rắc rối cho những vị khách loài người …
Nhìn cánh tay trắng trẻo lại gầy yếu, còn mảnh mai và tinh tế hơn so với gấu trúc thích ăn cây trúc. Nhưng đây không phải cơ thể của cậu, tuy Thu Miện Miện đã có hình người, nhưng lại có điểm không giống nhau.
Thu Miện Miện - một tiểu gấu trúc thích ở trong rừng rậm an an tĩnh tĩnh trải qua bao xuân thu liền đứng lên, nhìn về phía gương.
Mái tóc màu … xõa tung, cùng đôi mắt màu cam nhấp nháy nhấp nháy, nhìn qua trông không giống hình thú của cậu lắm nhưng cảm giác chạm vào rất tuyệt.
“Haizz, thế giới này thật là kỳ quái.” Ngửi thấy hương táo nhàn nhạt trong không khí, dựa vào ký ức của nguyên chủ để lại cho mình, tìm được thuốc ức chế và kẹo ức chế, cậu chọn vị táo ném vào trong miệng, vị táo thơm ngọt tức thì làm cậu nheo lại đôi mắt sáng ngời một cách sung sướиɠ.
Mỗi yêu quái đều có một một hương vị của chính mình, Thu Miện Miện là hương táo, và chủ nhân thân thể này là một Omega, tỏa ra tin tức tố cũng là vị táo. “Thật là khéo.”
Thu Miện Miện ngồi ngốc ngốc ở đầu giường chờ thuốc ức chế có hiệu quả. Kỳ động dục đối với động vật có tác dụng, nhưng đối với yêu quái mấy trăm năm thì không đồng đều.
Thu Miện Miện liền có cảm giác nóng nóng, khuôn mặt hồng hồng, cái gì cũng không có lý trí, hai chân nhũn ra liền đi không nổi.
Chính là còn có một chút đói, muốn ăn một quả táo …
Haizz, cũng không biết chính mình còn có thể hay không biến về tiểu gấu trúc có lông?
Nhìn nhân loại nhỏ nhỏ gầy gầy trong gương, không có lông có phải sẽ lạnh không? Nhân loại thật đáng thương a, trụi lủi, đều không có lông.
Nghĩ vậy liền kéo quần ra xem xét, nơi này cũng không có mao mao, sẽ không lạnh sao?
Mao mao: ý là lông ấy ấy ý : )) thứ cho tại hạ k nói thẳng : ))
Dưới lầu, tiếng cãi vã không ngừng tuôn ra: “Không được, nhà của chúng ta tuyệt đối không thể lưu lại cái tạp chủng này!”
Tạp chủng: Giòng giống pha trộn, không thuần nhất — Tiếng dùng để miệt thị, làm nhục người khác.
“Nó lưu lại, con của ta phải làm sao bây giờ? Tiểu Nhiên chẳng phải là bị người ta nói ba đạo bốn? Rõ ràng chính nó chướng mắt trưởng tôn Lâm gia, Tiểu Nhiên của chúng ta vì gia tộc mới nguyện ý đi. Nhưng hiện tại cái tiện nhân kia xem Lâm Hạo Thanh ở tiền tuyến lập công, trở thành thiếu tướng, liền đem con của ta đẩy ra ngoài, dựa vào cái gì?!”
Âm thanh khắc khẩu ngoài cửa không có điểm dừng, Thu Miện Miện từ nhẫn không gian của gấu trúc mặc hương cho cậu móc ra một quả táo, ăn khẩu áp kinh.
Nguyên thân ở chủ tinh Omega xem như tương đối ưu tú, gia thất không tồi, tinh thần lực S-, thành tích cũng tốt. Càng phân hóa sớm, càng đại diện cho tính ổn định cao.
Nhưng dị năng lại chậm chạp, không ngắt nghỉ được, nhưng điều này lại giống với những đối tượng Omega thế gia đem đi liên hôn, với họ mà nói mà nói, có thì cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, không có thì cũng không quan trọng.
Nhưng nguyên thân lại xấu hổ ở chỗ mẫu thân y mất sớm, phụ thân lại cưới một Omega bình thường, chanh chua nhưng lại có thể hạ sinh cho Thu gia một lần thêm hai Alpha một Omega, tuy vừa xem như có thể giữ vững vị trí, bà ta liền nổi lên bộ dạng phu nhân nhà giàu, đối với nguyên thân này có bao nhiêu phần chán ghét liền có bấy nhiêu phần.
Hơn nữa mẹ kế lớn nên dung mạo diễm lệ, phụ thân thiên vị mẹ kế cùng với ba đứa con sau, làm cuộc sống Thu Miện Miện rất gian nan, đặc biệt là cữu cữu của hắn Hoắc Khâu không lâu trước đây ở tiền tuyến truyền đến tin tức qua đời ngoài ý muốn.
Như này vẫn chưa bi thương xong, cái nhà này liền bắt đầu trả đũa.
Thu Miện Miện vừa mới ăn xong một quả táo, cửa phòng liền “Phanh!" một cái. Cửa bị dập mạnh, mẹ kế của cậu liền đi lên định cho cậu một cái tát: “Nói, ngươi có phải ở bên ngoài nói bậy Tiểu Nhiên cướp hôn phu của ngươi hay không?”
“Tiện nhân ngươi sao lại có thể nhẫn tâm như vậy, muốn hủy hoại thanh danh của đệ đệ ngươi, để sau này nó không thể gả ra ngoài phải không?!”