Sau Khi Giả Chết Trong Lòng Kẻ Thù, Ta Bỏ Trốn

Chương 5: Lập thoả thuận

Đôi mắt của Dung đại tiểu thư cong như trăng non khi mỉm cười, lấp lánh nổi bật hơn cả viên dạ minh châu trên nóc xe ngựa.

“Ta còn biết ngươi chính là kẻ may mắn sống sót sau cuộc truy sát.”

Đồng tử của Khuyết Độ khẽ co lại.

Phù Yểu thong dong nói tiếp:

“Nhưng dường như ngươi đã quên mất chuyện gì rồi, chẳng hạn như…”

“Ai là người truy sát ngươi, vì sao họ lại làm vậy, đúng không?”

“Cuối cùng ngươi muốn cái…Tê!”

Cùng lúc Khuyết Độ theo bản năng chấp vấn nàng thì lưỡi kiếm trên tay đại tiểu thư khẽ xoay, khiến miệng vết thương trên ngực hắn lập tức chảy máu ồ ạt. Nhìn qua là biết hắn đau đớn đến mức nào.

Cảm nhận rõ sự ác độc rõ ràng và đầy trêu đùa của Phù Yểu, Khuyết Độ siết chặt tay mạnh đến mức gân xanh nổi lên rõ rệt. Hắn nheo mắt, ánh nhìn sắc bén như dao khoá chặt trên khuôn mặt nàng.

Chỉ còn thiếu sáu chữ “Sĩ khả sát bất khả nhục” (thà chết chứ không chịu nhục) để khắc lên mặt hắn.

Ánh mắt sắc bén của hắn khiến tim kẻ khác phải đập chật nhịp, giống như nếu hôm nay Phù Yểu không kết thúc hắn khi đang yếu thế, sau này hắn sẽ trở thành ác quỷ, gϊếŧ chết nàng, lột da róc xương, báo thù gấp đôi.

Nhưng Phù Yểu dường như hoàn toàn không nhận ra mối nguy hiểm đang ở gần kề. Nàng chỉ nhìn chằm chằm vào vết thương trên ngực hắn, khẽ nhíu mày như đang cân nhắc điều gì. Một lúc sau, nàng bỗng nhiên rút kiếm ra và cất vào túi Càn Khôn.

Rõ ràng vết máu còn chưa được lau sạch, nàng lại biến trở về đại tiểu thư nũng nịu thường ngày, đôi tay nâng má, kéo dài giọng:

“Nếu ngươi làm ta hài lòng, vào đêm trăng tròn ngày thứ năm, ta sẽ cho ngươi câu trả lời và thả ngươi đi. Có phải đây là giao dịch tốt không?”

Một điều kiện mập mờ, kèm theo một thời hạn khó hiểu, giống như trò đùa mà vị đại tiểu thư hứng thú nghĩ ra trong lúc tức giận.

Thấy Khuyết Độ vẫn không hé răng, nàng bất mãn xụ mặt, lên tiếng nhắc nhở:

“Ngươi không có lựa chọn nào khác.”

“Thỏa thuận.” Khuyết Độ nhắm mắt, giọng nói đầy sự kiềm chế.

“Là tuân mệnh.” Phù Yểu kiên nhẫn sửa lời của hắn.

“Vì ta là chủ nhân của ngươi.”

Thiếu niên đột nhiên mở mắt ra, sắc mặt không còn từ nào để hình dung sự xấu hổ. Hắn siết chặt nắm tay rồi lại buông lỏng, cúi đầu, giọng nói càng cứng đờ hơn cơ thể của bất kỳ ai:

“Tuân mệnh.”

Phù Yểu cúi người, đầu ngón tay mảnh mai chọc vào lỗ thủng đẫm máu trên ngực hắn.

Mặc dù vết thương chưa hoàn toàn lành lại, nhưng máu đã ngừng chảy một cách kỳ diệu, vết thương khép lại nhanh chóng, để lại lớp vảy mỏng trên bờ ngực hắn.

Tốc độ hồi phục thật đáng kinh ngạc.

Tuy nhiên, mỗi lần chạm vào, hẳn là vẫn còn đau. Bởi vì Phù Yểu có thể cảm nhận được điều đó, khi tay nàng khẽ động một chút, Khuyết Độ lập tức hít thở gấp gáp.

Nàng ôn nhu hỏi:

“Rất đau sao?”

Giọng nói và sắc mặt của thiếu nữ trong khoảnh khắc ấy dịu dàng đến lạ thường, như thể đang an ủi hắn.

Nhưng khi đối diện với biểu tình đầy cảnh giác và kháng cự của Khuyết Độ, nàng liền cụp mắt xuống, cất giọng lạnh lùng ngoài dự đoán:

“Đau thì ngươi mới nhớ kỹ hơn.”