Sau Khi Gấu Trúc Nhỏ Xuyên Qua Cưới Phu Lang

Chương 2: Đây là yêu quái hả?

Thiếu niên nhìn máy xúc một lúc, hơn chục chiếc cùng làm việc, hiệu quả rất cao, chỉ một lúc đã đào được rất nhiều, theo tốc độ này đến nửa đêm chắc có thể đào đến sườn núi rồi.

Thanh Minh Đạo Quan ở ngay trên sườn núi.

Kế hoạch công trình ban đầu là ngày 6 đào đến sườn núi, ngày 7 bắt đầu phá dỡ Thanh Minh Quan, ngày 15 chính thức khởi công xây dựng.

Ban ngày không xảy ra chuyện gì, đội trưởng công trình nhìn tiến độ, cảm thấy ổn định, gần 6 giờ, ca đêm đến đổi ca, sau khi dặn dò công việc xong, đội trưởng bèn về.

Nhưng vừa đi thì đã xảy ra chuyện.

Nửa đêm người dưới gọi điện đến, nói công trường xảy ra chuyện.

Đội trưởng: "Xảy ra chuyện gì?"

Giọng của đối phương có vẻ hoảng sợ: "Máy xúc của chúng tôi bị một con gấu trúc đá."

Đội trưởng: "..."

Thành phố A còn có gấu trúc sao?

Sao chưa từng nghe nói?

Cho dù có, lùi một vạn bước, con gấu trúc đó thật sự đá máy xúc của họ...

Không đúng, gấu trúc là bảo vật quốc gia mà!

Đội trưởng lập tức toát mồ hôi lạnh: "Chân gấu trúc có bị gãy không?"

"... Không."

Làm bị thương bảo vật quốc gia, chắc chắn sẽ gặp rắc rối to.

Đội trưởng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt vậy thì..."

"Nhưng anh ơi, 16 máy xúc của chúng ta đều bị con gấu trúc đó đá xuống núi rồi, phải làm sao?"

Đội trưởng: "..."

Thằng đệ này của mình thật biết đùa.

Gấu trúc nhỏ như vậy, chân còn chưa dài bằng đũa, làm sao có thể đá máy xúc của họ xuống núi được?

Khi đội trưởng và ông chủ Đường chạy đến công trường, bọn họ nhìn thấy máy xúc của mình nằm ngổn ngang dưới chân núi, 16 thợ lái máy xúc đang đứng bên cạnh với khuôn mặt tái nhợt.

Ông chủ Đường sắc mặt không vui, lúc đầu ông ta không tin lời của cấp dưới, nhưng khi thấy công nhân có vẻ như vừa thấy ma, trong lòng ông ta bỗng thắt lại, không khỏi nghĩ đến hai tháng trước khi vừa bắt đầu khởi công, có người từ thôn Thanh Minh đến xem, tò mò hỏi ông ta vài câu. Khi biết Thanh Minh Đạo Quan cũng bị phá bỏ, bọn họ đã làm ầm lên, nói không được, không thể phá Thanh Minh Đạo Quan, phá bỏ sẽ xúc phạm thần linh bên trong!

Nhưng ông chủ Đường là ai chứ?

Một người từng du học, bụng đầy kiến thức phương Tây, tin vào khoa học, hoàn toàn không coi Thanh Minh Đạo Quan ra gì.

Lúc này ông ta hỏi từng người, càng hỏi càng thấy rợn tóc gáy, run rẩy nói:

Cử người đi kiểm tra camera giám sát.

Đội trưởng đi xem cùng ông ta.

Camera giám sát này được lắp trong máy xúc, trong video, ban đầu mọi thứ đều bình thường, cho đến 2 giờ 30 sáng, khi máy xúc này đào đến trước Thanh Minh Đạo Quan, nhìn thấy từ xa trên đỉnh núi có tiếng ầm ầm, thợ điều khiển máy ngẩn người, còn thò đầu ra nhìn một lúc, thấy không có gì thì lại tiếp tục đào, sau đó ba phút sau, một tiếng gầm truyền đến.

"A! Trúc của tôi! Trúc của tôi! Đồ khốn nào chặt trúc của ông nội gấu nhà bây?"

Vừa dứt lời, một con gấu trúc tròn trịa, mập mạp lông xù từ bóng đêm chạy ra.

Nó nhìn thấy máy xúc, lập tức đứng lên, chỉ vào máy xúc giận đến nỗi toàn thân lông dựng đứng, phẫn nộ nói:

"Này, mày là yêu quái gì? Dám động vào trúc của ông nội gấu nhà ngươi, nộp mạng đi..."

Ông chủ Đường và đội trưởng nhìn camera giám sát, thấy con gấu trúc vừa chửi bới vừa giơ chân ngắn lên, một chân một chiếc, một chân một chiếc, đá tất cả máy xúc của họ xuống núi.

Nói thật, con gấu trúc này rất nhỏ, có lẽ chưa trưởng thành, nếu như nó không nói chuyện, thoạt nhìn rất đáng yêu, nhưng...

Lúc này mọi người chỉ cảm thấy lông tóc toàn thân dựng đứng.

Gấu trúc con biết nói chuyện...

Đây là yêu quái hả?

Quá khủng bố.

Ông chủ Đường bình tĩnh lại thì muốn giấu chuyện này đi, nếu chuyện này truyền ra ngoài, sau này ai còn dám đến đây ở nữa!

Nhưng không giấu được, chuyện này ngày hôm sau đã truyền ra ngoài, thôn Thanh Minh trực tiếp nổ tung.

Một số thanh niên gan dạ mò lêи đỉиɦ núi, thấy trên núi không biết từ lúc nào đã xuất hiện một cái hang...

Chuyện gì vậy?

Chỗ này trước đây bọn họ đã từng đến, không thấy có hang động mà?

Chẳng lẽ ông Lý không nói dối, đạo trưởng thật sự có đệ tử bế quan ở đây? Trong Thanh Minh Đạo Quan thật sự có tiên nhân?

Nhưng mà, nếu đệ tử đó còn sống, phải hơn 300 tuổi rồi chứ? Điều này, có thể không?

Bạch Tử Mộ gần đây rất buồn bực.

Môn phái của hắn bị phá hủy, ngọn núi hắn ở còn bị một đám bàn tay khổng lồ đào mất một nửa, ngay cả trúc mà sư phụ trồng riêng cho hắn cũng bị chặt hết, đám cướp này thậm chí không báo cho ông nội gấu hắn một tiếng đã động vào đồ của hắn, đúng là không nể mặt ông nội gấu mà.

Nhưng những điều này vẫn chưa là gì, quá đáng nhất là, mỗi đêm, dưới núi rất ồn ào, cái gì mà "Táo nhỏ à táo nhỏ", "Yêu anh không chê nghèo", cái gì mà "Con bướm xinh", ồn ào đến nỗi hắn ngủ không được, không thể ở trên núi nữa, hắn chỉ có thể ra ngoài lang thang.

Thành phố náo nhiệt, xe cộ qua lại, hai bên đường toàn là cửa hàng, có bán đồ ăn, bán quần áo, bán đồ chơi, đủ loại hàng hóa, Bạch Tử Mộ đi dạo một lúc thì sốc.

Hắn chỉ bế quan có 300 năm, thế đạo đã thay đổi! Triều Thanh đã sớm diệt vong rồi.

Bạch Tử Mộ đi loanh quanh một vòng, phát hiện xung quanh có một đám người vây quanh, mỗi người cầm một vật hình chữ nhật nhỏ chĩa vào anh, thỉnh thoảng phát ra tiếng "tách tách", có vài cô gái mặc váy dài còn đang thì thầm.

Hắn nhúc nhích tai, nghe được đại khái.

"Anh chàng này đẹp trai quá!"

"Tớ cũng thấy vậy, chiều cao đó, nhan sắc đó, đẹp trai đến mức không thể tả. Mẹ ơi, có thể đánh bại các idol nam luôn rồi."

"Anh ấy trông rất trẻ! Tớ muốn lên hỏi số WeChat, rồi sinh khỉ con với ảnh."

"Á~ Mẹ ơi mẹ ơi ảnh nhìn qua rồi, nhìn qua rồi. Có phải anh ấy đang nhìn tớ không? Có phải phát hiện ra vẻ đẹp của tớ rồi không?"

"..."

Bạch Tử Mộ có chút ngỡ ngàng, cảm thấy cô gái này nói chuyện lung tung quá nên nhún vai bỏ đi.

Trước đây có lần xuống núi, suýt bị một người phụ nữ bắt cóc, hắn đã nhận thức sâu sắc rằng, mình có một khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành. Kể từ khi còn là gấu trúc đã như vậy, giờ hắn hóa hình, sợ rằng còn ghê gớm hơn, xem ra sau này ra ngoài phải thắt chặt thắt lưng, lấy xích khóa đầu quần mới dám ra ngoài, không thì làm sao đây?

Ôi! Sinh ra đã đẹp trai, không có cách nào, nỗi đau này, hắn đã quen rồi.

Bạch Tử Mộ hỏi thăm mãi mới biết, cái bàn tay khổng lồ đó hóa ra gọi là máy xúc, người điều khiển bên trong còn là tốt nghiệp trường Lam Tường, rất là giỏi.

Bây giờ không nhà để về, hắn quyết định đi tìm Đại sư huynh của mình.