Điên Thì Có Sao?

Chương 3

Khi mợ tôi nhìn thấy con trai bà ta chỉ cách mảnh thuỷ tinh chưa đầy hai ngón tay, mắt bà ta trợn ngược, gần như ngất đi.

Sắc mặt bà ta tái nhợt, móng tay bám vào thành ghế, run rẩy nhìn mẹ tôi: “Cô út , con gái cô đang làm gì vậy?”

Mẹ tôi tỉnh táo trở lại.

Nhưng mẹ còn chưa kịp nói thì tôi đã nhìn sang với ánh mắt lạnh lùng, mẹ hiểu ý cúi đầu tiếp tục dỗ Đường Tả Tả.

Mợ tôi không còn cách nào khác đành phải nở một nụ cười giả tạo với tôi: “Đừng gây rắc rối nữa, con…”

Tôi vô cảm liếc nhìn bà ta: “Cút.”

Cậu tôi sa sẩm mặt mày, đứng thẳng người, ra vẻ người lớn: “Cậu nói này, Tết nhất tới nơi…”

Tôi thậm chí còn không thèm nhấc mí mắt lên: “Cút nhanh.”

Thấy tôi không chịu nhượng bộ, anh họ nuốt nước bọt, thận trọng lùi ra sau. Anh ta lùi nửa bước, tôi lại tiến một bước.

Anh ta càng lùi, mảnh thủy tinh càng gần, mặt anh ta tái mét.

Anh ta hít sâu mấy hơi: “Tiểu Ca, em không nên bốc đồng như vậy, chúng ta ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện.”

Tôi mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, anh à, dù sao chúng ta cũng đều là người hiểu lý lẽ.”

Dưới cái nhìn chằm chằm của tôi, Vương Lệ Tư nhéo tay tên nhóc béo ú kia, miễn cuỡng bắt cậu ta xin lỗi.

Bà ngoại đem thức ăn hâm nóng lại, ông ngoại nhân cơ hội gõ mạnh gậy trừng mắt nhìn mẹ tôi: “Triệu Chiêu Đệ! Xem con gái cưng của cô giỏi giang như thế nào kìa!”

Mẹ tôi cúi đầu ăn quýt một cách ngon lành, không hề lên tiếng.

Không khí bàn ăn ngột ngạt, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.

Vương Lệ Tư ôm chặt con trai, hai người thỉnh thoảng lại thì thầm với nhau.

Tả Tả nhìn thấy điều này, lặng lẽ đi tới: "Chị ơi, em cảm thấy như họ sắp làm chuyện gì mờ ám.”

Tôi gắp cho em ấy một miếng cá, thấp giọng an ủi: “Không sao đâu, ăn đi.”

Nếu có chuyện gì xảy ra thì người đau khổ cũng không phải là tôi.

Sau bữa ăn, mợ tôi bày ra vẻ mặt khó chịu hỏi chúng tôi khi nào mới chịu đi.

Tả Tả bĩu môi, đi thu dọn đồ đạc trong vòng hai phút, lát sau lại hoảng sợ chạy tới: "Chị! Chị! Túi của chị bị xước rồi!"

Tim tôi lỡ nhịp, nhanh chóng giật lấy chiếc túi từ tay em ấy.

Nhìn kỹ hơn, trên lớp vỏ màu trắng xám, rõ ràng có in hằn năm sáu vết xước sâu.

Mỗi vết xước đều sâu đến mức có thể nhìn thấy lớp lót bên trong khi mở ra.

Được lắm, đây là Himalaya của tôi, da cá sấu nguyên chất đấy!

Tôi quay đầu lại nhìn tên nhóc Triệu Minh Dương, nó đang cầm Ultraman trên tay, trốn sau lưng mẹ nó rồi lè lưỡi với tôi.

Trên mặt Vương Lệ Tư hiện lên tia chột dạ.

Khi cậu tôi và những người khác nghe thấy tiếng động thì đi tới, anh họ tôi có vẻ sốt ruột, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”