(Hơi H)
Minh Thương cố gắng tìm kiếm biểu cảm chế giễu và mỉa mai trên khuôn mặt cô, nhưng một loại du͙© vọиɠ chiếm hữu đang điên cuồng kêu gào, khiến anh không thể tập trung vào bất cứ điều gì khác. Anh thở gấp, cơ thể theo bản năng muốn tiến gần cô hơn, muốn đến gần hơn mùi hương thoang thoảng dần xâm nhập vào hơi thở của mình. Tuy nhiên, lý trí lại ngăn cản những suy nghĩ nguy hiểm đó.
Anh chỉ có thể cố gắng kiềm chế, ngả người ra sau: "Ngài, ngài tránh xa tôi một chút, tôi sẽ... làm ngài bị thương!"
Tô Nại tiến sát bên cổ anh. Theo thông tin cô nhận được trước khi đến đây, thì đây là một thế giới mà người ta chỉ yêu người khác giới, khả năng cao không có bạn đời đồng giới, và cô cũng không ngửi thấy bất kỳ mùi hương nào của phụ nữ trên người anh.
Năm giác quan của cô rất nhạy bén, nếu người đàn ông trước mặt này từng tiếp xúc gần gũi với phụ nào trong vòng nửa năm trở lại đây, cô ấy đều có thể cảm nhận được. Nhưng không, hoàn toàn không có một chút nào. Vậy có thể xác định rằng, thú nhân đẹp trai này chắc hẳn đang độc thân và đời sống cá nhân rất sạch sẽ.
Điều này thật thú vị, cô thích những người đàn ông sạch sẽ, hơn nữa người đàn ông này lại chính là kiểu người cô yêu thích.
Anh có cơ bắp cường tráng, dáng người cao lớn đầy uy lực, ngũ quan sắc sảo, đường nét khuôn mặt cứng cỏi như quân nhân. Nhưng lúc này, gương mặt anh đỏ bừng, cơ thể phập phồng thở dốc vì đang phát tình. Đối với Tô Nại, toàn thân anh đang tỏa ra một cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ đầy mâu thuẫn.
Rất tốt.
Trong khi thực hiện nhiệm vụ ở thế giới ABO, cô đã chứng kiến nhiều đồng đội bị phát tình khi không có thuốc ức chế. Lúc đó, một đồng đội khác sẽ phải giúp giải quyết, vì phát tình là tình trạng rất nguy hiểm, pheromone có thể thu hút kẻ thù.
Mặc dù cô chưa từng giúp đỡ trong tình huống này nhưng cô cũng không ngại mở lòng làm việc thiện, tiện thể nghiên cứu cơ thể anh, xem liệu nó có liên quan gì đến tuổi thọ của anh không.
Nhìn Minh Thương căng cứng toàn thân vì cô đến gần, Tô Nại hài lòng nở một nụ cười dịu dàng, vô hại, đặt tay nhẹ nhàng lên người anh, giọng nói ấm áp: "Thú nhân tiên sinh yêu quý, có cần tôi giúp không?"
Ánh mắt cô liếc về phía đuôi của anh, cái đuôi đang phấn khích muốn vẫy về phía cô, khiến nụ cười của cô càng thêm tinh nghịch.
Minh Thương nhận ra nơi cô đặt tay lên, sững sờ nhìn.
Chỗ bị cô ấn vào lập tức phồng lên, căng đến mức đáng sợ. Anh rêи ɾỉ một tiếng: "Không, ngài đừng... ừm..."
Giống cái trẻ tuổi trước mặt, sao cô có thể... với biểu cảm ngây thơ như vậy lại làm điều hoang dã thế này!
Xấu hổ, kháng cự, mong đợi, sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ non nớt.
Sự kiềm chế mà anh luôn tự hào giờ đây dần tan vỡ trong bàn tay của cô!