"Anh trai con cũng không sao, anh ấy lớn rồi, đi tiêm một mũi, buổi tối có thể trở về." Mạnh Vãn Đường thựcc ra đang cố an ủi Cẩu Thặng, trên thực tế Cẩu Đản phỏng chừng phải ở lại sở y tế cả đêm.
Nếu thuốc không có tác dụng qua sáng mai lại phát sốt, còn phải ở lại một chuyến.
Cẩu Thặng yên tâm.
Tiểu Mập phát sốt, Mạnh Vãn Đường cởϊ qυầи áo Tiểu Mập ra, cũng không thay quần áo cho cậu, để cho cậu nhóc tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi ở trên kháng đất chơi.
Mạnh Vãn Đường lại đưa tay sờ đầu Cẩu Thặng, Cẩu Thặng không tự nhiên nói: "Con không khó chịu."
"Nếu thấy khó chịu thì nói mẹ, biết không?"
Mạnh Vãn Đường phát hiện đứa bé này thông minh, lại hiểu chuyện, còn đặc biệt mẫn cảm, cũng tương đối thiếu cảm giác an toàn.
"Con trông em trai, mẹ bận việc thì đi đi." Cẩu Thặng vẻ mặt không kiên nhẫn, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện đứa nhỏ này rất không được tự nhiên.
Mạnh Vãn Đường nở nụ cười, xoay người vào bếp múc một chén gạo nhỏ, vo gạo xong đặt sang một bên.
Bên ngoài có một cái khiềng nhỏ, đặt làm bếp nguội. Mùa hè dùng để nấu ăn.
Nhà bọn họ chỉ có hai gian nhà gỗ trệt nhỏ, vừa thấp vừa rách, còn không tản nhiệt.
Nếu lại còn cháy lần nữa, thì cả nhag chỉ còn cách ra mép sông ở.
Mạnh Vãn Đường nấu cháo ở bếp ngoài nhà.
Cô đứng dậy vào nhà, pha một vại trà lớn nước đường đỏ đặt ở bên ngoài cho nguội. Sau đó, mới mang theo chậu sắt lớn giặt quần áo vào nhà, múc nước trong nồi ra, pha chút nước lạnh, tắm rửa cho Tiểu Mập.
Tiểu Béo ngâm hai mươi phút, được Mạnh Vãn Đường ôm vào phòng.
Không biết có phải lúc mới sinh bị nguyên chủ bỏ chừng hay khi còn bé phát sốt không kịp thời xử lý, Tiểu Mập tựa hồ từ nhỏ đã ngơ ngác lại đặc biệt dính người, cũng rất nghe lời, hơn nữa đến bây giờ cũng không nói chuyện.
Người bên ngoài đều gọi đứa nhỏ này là tiểu câm điếc.
Mạnh Vãn Đường rót nước đường đỏ ra hai chén nhỏ, một chén đặt trước mặt Cẩu Thặng.
Cẩu Thặng sửng sốt, không thể tin được mình cũng có.
Cậu liếʍ liếʍ môi, lắc đầu nói: "Con không uống, đều cho em trai uống đi."
"Đều có! Đây là nước đường đỏ, cũng không phải thuốc." Mạnh Vãn Đường cúi đầu đút cho Tiểu Mập uống nước đường đỏ, nhưng vẫn liếc nhìn Cẩu Thặng:" Uống nhanh lên, lát nữa nguội rồi, không uống được rất lãng phí."
Cẩu Thặng lớn như vậy, cho tới bây giờ chưa từng uống qua nước đường đỏ, cũng không biết nước đường đỏ có tư vị gì.
Anh bưng bát, uống một ngụm nhỏ, ngậm trong miệng không nỡ nuốt xuống.
Mạnh Vãn Đường thấy vậy, lòng chua xót không thôi.
Cháo gần như đã nấu xong.
Mạnh Vãn Đường đứng dậy múc cháo ra, cho vào chậu để nguội. Lại múc riêng cho hai đứa nhỏ hai chén, tìm một ít dưa muối đỏ, cắt thành miếng nhỏ, đặt ở trong chén nhỏ bưng vào.
"Cẩu Thặng, ăn cháo trước đi, ăn xong đi ngủ sớm một chút." Cô không kịp nấu cơm.
Cẩu Thặng nước đường đỏ còn chưa uống xong, nhìn bát cháo nhỏ dẻo thơm, cậu cảm thấy cuộc sống này liền giống như nằm mơ.
"Tiểu Mập, ăn cháo ngủ ngủ nha."
Thằng nhóc này thật ngoan.
Cậu ngồi đó cầm thìa ăn cơm, cậu ăn một miếng, Mạnh Vãn Đường thưởng một miếng dưa muối đỏ. Tiểu tử kia ăn được nửa bát cháo, không bao lâu liền ngủ thϊếp đi.
Mạnh Vãn Đường dỗ Tiểu Mập ngủ, lại đo nhiệt độ cơ thể cho cậu.
May mắn là nhiệt độ cơ thể đã hạ xuống.
Trong nồi còn có nước nóng, cô múc hết nước ra, để Cẩu Thặng tắm rửa.
Cẩu Thặng xấu hổ, không cho cô giúp đỡ.
Mạnh Vãn Đường cầm quần áo của hai đứa trẻ, ra sân định giặt.
Chợt nghe thấy ngoài cửa có người gọi: "Mẹ Cẩu Đản, mẹ có ở nhà không?
"Ở đây!"
Mạnh Vãn Đường đứng dậy đi ra ngoài.
Còn chưa đi ra đã nhìn thấy một người phụ nữ cầm đèn pin trong tay, không biết người này chiếu như thế nào, tất cả ánh đèn đều chiếu từ phía dưới lên trên, nhìn đặc biệt khϊếp người, thanh âm còn phi thường thống khổ mà hô: "Cẩu Đản mẹ nó ơi, là tôi a..."
A a a a a a a a......