[Quân Hôn 70] Vợ Của Chỉ Huy Trưởng Lại Nổi Điên Rồi

Chương 10: Mạnh Vãn Đường người không bao giờ chịu thiệt thòi (2)

"Chờ một chút."

Thanh âm trong trẻo lạnh lùng có chút kiêu ngạo vang lên. Tay Kiều Tú Chi bất giác run rẩy, cơ thể cứng đờ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, giống như bất cứ khi nào cũng có thể ngất đi.

Mạnh Vãn Đường đi tới, đặt Tiểu Mập xuống đất rồi dắt tay Tiểu Mập cùng bước vào.

Cô thấy sắc mặt Kiều Tú Chi không được tốt, liền cố ý quan tâm hỏi: "Chị dâu, chị có chỗ nào thấy khó chịu à? Sao sắc mặt tệ vậy, tay còn run rẩy thế kia?"

Phùng Ngọc Mai biết chân tướng: "....."

Cô vô thức muốn lên tiếng oán giận Mạnh Vạn Đường vài câu, nhưng nghĩ đến tiền tiêm thuốc cho con là do Mạnh Vãn Đường đưa, lời nói đến đầu cổ họng, lại chậm rãi nuốt xuống.

Mạnh Vãn Đường thấy Kiều Tú Chi im lặng cũng không muốn để ý nữa.

"Nếu cảm thấy không thoải mái, thì đi tìm bác sĩ khám đi."

Nguyên chủ hận không thể đem Kiều Tú Chi khi dễ đến chết, người ta không cầm dao phay chém chết cô, đã là văn minh lắm rồi. Chỉ là không trả lời cô thôi, cũng không tính là chuyện to tác gì.

Sau khi tốt bụng nhắc nhở, cô liền đi tới trước mặt Phùng Ngọc Mai, đưa tay chạm vào trán đứa trẻ.

“Cũng được, không còn nóng nữa.” Mạnh Vãn Đường hỏi Phùng Ngọc Mai: “Uống thuốc hạ sốt hay tiêm thuốc?"

“Tiêm thuốc. Bác sĩ nói ở đây không có thuốc hạ sốt cho trẻ em, nói tiêm có hiệu quả, tôi liền quyết định tiêm." Phùng Ngọc Mai thành thật trả lời.

Kiều Tú Chi kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, đồng tử run rẩy.

"Tối nay vất vả một chút, chịu khó đo nhiệt độ cho con thường xuyên. Còn nữa, đừng mặc quá nhiều quần áo cho con. Trẻ con khác người lớn, đừng mặc nhiều quần áo như vậy. Khi chúng bị sốt, nên mặc ít một chút, giữ người khô thoáng là được, lại dùng nước ấm lau người nhiều hơn. "

Vừa lúc hộ sĩ cầm nhiệt kế đi tới, nghe được lời Mạnh Vãn Đường nói, liền cau mày không vui mà quở mắng: "Không hiểu biết thì đừng nói nhảm. Ăn mặc ít, trẻ con bị cảm lạnh thì phải làm sao? Bớt lấy mấy cái kinh nghiệm dởm của cô ra chỉ dạy đi, nếu đứa trẻ xảy ra chuyện, cô có chịu trách nhiệm không?"

Mạnh Vãn Đường đánh giá hộ sĩ trước mặt, phát hiện tuổi tác cũng không lớn lắm, đoán chừng là mới tốt nghiệp không bao lâu. Bản lĩnh thì không biết như nào, nhưng tính tình cũng thật nóng nảy.

“Cô đi cửa sau vào trường y, lại vào sở y tế bằng cửa sau phải không?” Mạnh Vạn Đường ăn cái gì cũng không thích chịu thiệt thòi, miệng lưỡi lại càng không tha người.

Kiếp trước cô chỉ học được một đạo lý: Người thiện bị người kinh, mã thiện bị người kỵ.

Làm người không thể quá thành thật.

Nếu ai đó chửi bạn, bạn không thể nhịn, nếu không họ sẽ cho rằng bạn dễ bắt nạt, ngồi lên đầu lên cổ bạn.

Đường Tuệ Phương không ngờ mình lại bị người ta nói như vậy, hơn nữa còn bị chỉ thẳng vào mặt, cả người như gà rừng xù lông, chỉ ra phía cửa nói: "Bây giờ cô ra ngoài ngay cho tôi!"

Phùng Ngọc Mai rốt cuộc không có nhiều hiểu biết cũng chưa từng trải đời. Chưa nói đến việc phân biệt bác sĩ hay hộ sĩ, chỉ cần thấy người mặc áo blouse trắng, cô ta đều cảm thấy sợ hãi.

Đứa trẻ còn đang bệnh chưa khỏi, cô ta cũng không muốn bị liên lụy, càng không muốn bị đuổi ra ngoài, nên chỉ có thể ôm đứa nhỏ, từ từ di chuyển về phía cửa sổ.

Cố ý lấy quần áo mặc lại cho đứa trẻ, lo lắng nói: "Bác sĩ, bác xem, cháu không nghe lời cô ấy, mong bác đừng chấp nhặt với cô ấy. Cô ấy không hiểu gì cả, chỉ thích nói bừa thôi."

Mạnh Vãn Đường không thể tin nhìn Phùng Ngọc Mai, thấy Phùng Ngọc Mai rất có lương tâm nháy mắt ra hiệu cô đi nhanh, thiếu chút nữa tức đến bật cười.

Đồng thời cũng cảm thấy rất buồn.

Y tế cứu người bây giờ quá lạc hậu.

Thầy thuốc giỏi cũng quá ít.

Cô nhìn hộ sĩ, người không hề biết mình sai, châm chọc nói: "Một chút kiến thức cơ bản còn chẳng có, mà dám ở đây răn dạy người khác. Đừng lấy sự thiếu hiểu biết của mình gây hoạ cho người khác. Đứa trẻ sốt cao vì sao không nên mặc nhiều quần áo, cũng không nên đắp chăn, vì sao cô cũng không biết, còn dám ở đây phản bác tôi. Loại người như cô làm hộ sĩ ở sở y tế chúng tôi, đó mới là hại dân!"

Đường Tuệ Phương bị mắng đến khuôn mặt trắng bệch.

Cô ta đích thật là đi cửa sau vào, Cha cô ta là đại đội trưởng. Sau khi tốt nghiệp trường y, cô vốn định đến bệnh viện huyện làm việc. Nhưng lúc cô ta đi học, học không được tốt, bị bệnh viện huyện bên kia đánh rớt. Cha cô ta liền xin cho cô ta vào sở y tế làm việc.

Ngày thường mọi người biết cô ta là hộ sĩ sở y tế, đều đặc biệt hâm mộ cô ta.

Bị người ta chỉ thẳng mũi mắng như vậy vẫn là lần đầu tiên.

"Cô lặp lại lần nữa?

"Nói một trăm lần cũng là như vậy, tôi không chỉ muốn nói cô, còn muốn tố cáo cô. Cô tốt nhất nên về nhà đọc sách thật kỹ, chờ bên trên kiểm tra, có thể thành thật mà thông qua kiểm tra. Nếu không, cả cô cùng người đem cô vào sở y tế đều sẽ bị xử phạt."