Kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục, Trần Kiều Kiều được nhận vào đại học, còn nguyên chủ lại trượt.
Khi Trần Kiều Kiều về lại thành phố, cô ta tự nghĩ cơ hội tới, liền đi quyến rũ Hoắc Đông Thăng. "Trần Kiều Kiều sẽ không quay lại, sau này chúng ta sống chung với nhau đi."
Nói xong còn không biết xấu hổ quay người chui vào trong chăn nhà người ta.
"Cút!"
Hoắc Đông Sinh nhìn cũng không thèm nhìn kéo cô ta ra khỏi chăn, ném ra cửa chính, quần áo cũng bị hắn vứt qua cửa.
Chuyện này náo loại đến cả làng đều biết.
Còn bị treo một tấm biển ghi "Mạnh Vãn Đường, đôi giày rách" trên mũ đội đầu đặt một đôi giày rách, quỳ gối trước cổng làng.
Cha mẹ nuôi ghét bỏ cô ta làm mất mặt, mắng cô là con sói mắt trắng, hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ cùng cô.
Lục Thanh Dã biết được cũng không thể chịu đựng được nữa, quay lại ly hôn cùng cô ta, còn mang theo ba đứa con rời đi.
Mạnh Vãn Đường điên rồi.
Cuối cùng, không biết bị bao nhiêu người khi dễ, chết thảm trong rừng.
Mạnh Vãn Đường bị tình tiết cẩu huyết hủy hoại tam quan này làm chấn động.
Hoắc Đông Sinh có cái gì tốt?
Chẳng lẽ mùi phân heo trên người hắn thơm đến vậy sao?
Thật vất vã đợi hai người kia làm xong việc rồi ngọt ngào rời đi, Mạnh Vãn Đường vội vàng từ đầu bên kia len lén rời đi, vừa ra ngoài liền bắt gặp một nhóm thiếu phụ đang cắt cỏ heo ở ven đường.
"Các người nói xem nhà lão Lục đã tạo nghiệt gì, cưới về thứ quái quỷ như vậy?"
"Thật đúng không biết xấu hổ. Lúc trước đòi sống đòi chết muốn gả cho Lục Thanh Dã. Bây giờ muốn ly hôn liền cố ý đốt nhà, ép Lục Thanh Dã trở về ly hôn với cô ta. Thật không phải thứ tốt đẹp gì!
"Ba đứa con cô ta nói bỏ là bỏ."
"Trời ơi, có gì mà luyến tiếc, các cô nhìn ba đứa trẻ kia xem, có giống ăn mày không cơ chứ? So với mẹ kế càng độc ác hơn."
"Đều là thanh niên trí thức, các cô nhìn thanh niên trí thức mà Hoắc Đông Thăng cưới đi, nhà cửa sạch sẽ đã đành, còn chăm lo năm đứa con riêng hắn không chê phiền hà. Lại nhìn cô ta, đem con chính mình đánh thành kẻ ngốc."
"Ai! Nghiệp chướng a!"
"Đúng vậy, người bình thường đều không làm ra những chuyện như vậy." Mạnh Vãn Đường đột nhiên nó tiếp, làm những người phụ nữ đang trò chuyện kia giật mình.
Mấy nữ đồng chí nhìn nhau, hoảng sợ nhìn Mạnh Vãn Đường, như thể cô là thứ gì đó rất bẩn thỉu, đồng loạt lùi về sau hai bước.
Mạnh Vãn Đường mỉm cười nhưng trong lòng đầy gió nam, phất tay: “Lần sau nói chuyện nhé."
Mạnh Vãn Đường vừa đi, mấy người phụ nữ kia mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại không dám nhắc tới chuyện Lục gia nữa.
Mạnh Vãn Đường bước chân nặng nề đi về nhà.
Nhà ở bị nguyên chủ đốt cháy, sự việc đã qua ba ngày, tính toán thời gian hẳn là Lục Thanh Dã đã trở về nhà.
Mạnh Vạn Đường thật sự không muốn trở về.
Nhưng không trở về cũng không được, việc nên đối mặt dù sao cũng phải đối mặt.
Đến trước cửa nhà, nhìn thấy người đàn ông đang đứng trong sân, thất thần nuốt nước bọt.
Người đàn ông cao gần một mét chín, mặc áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên tận khuỷu tay, để lộ cánh tay rắn chắc. Quần dài xanh quân đội, dưới chân đi giày cao su màu nâu đỏ. Dáng người cao và thẳng, bờ vai rộng, cái eo nhỏ đầy vẻ nam tính.
Mái tóc cắt ngắn gọn gàng làm nổi bật khí chất lạnh lùng, cương nghị của người đàn ông, đôi lông mày rậm bay vào thái dương, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khẽ mím, đường quai hàm hoàn hảo với vòng cung sắc nét và đôi mắt lạnh quét tới mang theo sát khí.
Mạnh Vãn Đường nhìn thấy ánh mắt kia, sợ đến mức muốn lùi lại.
Đừng sợ!
Cô không làm gì sai cả, sao cô lại phải sợ anh.
Nhưng...
Nên giải thích vẫn phải giải thích.
"Cái kia..."
Mạnh Vãn Đường đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông, lời nói thốt đến bên miệng thiếu chút nữa không nói được.
“Tôi không có ý đốt nhà, tôi chỉ không cho hết củi vào bếp, khiến củi bên ngoài cháy cùng nhau, cháy rụi cả nhà."
Nguyên chủ rất ngu xuẩn, nhưng cũng không ngu xuẩn đến mức muốn đốt nhà mình.
Lục Thanh Dã khẽ cau mày, không hiểu cô đang giở trò gì.
"Tôi bị thương nên giải ngũ, trợ cấp xuất ngũ được cấp cho những đồng đội bị thương nặng hơn tôi. Việc phân công công việc phải đợi hạ bộ vũ trang thông báo, có lẽ làm ở trạm máy kéo ở trang trại chúng ta. "
Làm ở trạm máy kéo chỉ có 20 nhân dân tệ một tháng.
Mạnh Vãn Đường chắc chắn sẽ trở mặt.
"Sau đó thì sao?"
Vậy là hết rồi?
Mạnh Vãn Đường ngước mắt lên, mờ mịt nhìn anh.
Đôi mắt sắc bén của Lục Thanh Dã nhìn cô chằm chằm, trong lòng trầm xuống, "Anh đồng ý ly hôn với em, nhưng bọn trẻ phải thuộc về anh."