Tiểu Ma Vương Tiên Tôn Tiên Giới Nuôi

Chương 9

Lão ma y không muốn gì, chỉ nói coi như Sở Yến nợ ông một nhân tình.

Trên đường về, Sở Khanh đã tỉnh táo hơn không ít vì để không cộm sư tôn hắn một cách xấu hổ nữa, mạnh mẽ bày tỏ mình có thể tự đi: "Con có thể tự đi được."

Nhưng Sở Yến nhìn tiểu ma vương nhà y, lắc đầu bác bỏ: "Vẫn bế đi thôi, lỡ té thì sao?"

Hai người nhanh chóng quay về cung điện ở Tiên giới, cơ thể của Sở Khanh đã thoải mái hơn nhiều, nhưng trong lòng chán chường: "Xin lỗi sư tôn..."

Sở Yến vẫn luôn làm người quang minh lỗi lạc, nào có từng lén la lén lút giống tiểu nhân như thế này?

"Đừng xin lỗi nữa, con không làm gì sai cả, là sư tôn không chăm sóc con chu đáo." Sở Yến khẽ chau mày, siết chặt tay phải bế Sở Khanh.

Về tới phòng ngủ nối liền của hai người, y đặt Sở Khanh lên giường mình: "Con nghỉ ngơi trước, sư tôn dọn dẹp phòng ngủ của con một chút."

Nói rồi, Sở Yến quay người đi ngay, vì vậy đã bỏ lỡ biểu cảm mất mát của tiểu ma vương nhà y.

Nắm góc chăn, Sở Khanh cúi đầu dẩu môi: dọn dẹp phòng ngủ của hắn...? Ý là tối nay cũng đuổi hắn về phòng ngủ một mình đúng không...

Muốn dỗi quá.

Sư tôn càng không cho dính, hắn càng muốn dính chặt.

Vì vậy khi Sở Yến vất vả lo liệu xong phòng ngủ của tiểu ma vương, bảo đảm tiên khí của mình đã loại bỏ hết ma khí và mê dược, quay đầu lại thấy ai đó hờn dỗi trốn đến góc giường.

Hơn nữa còn cực kì không khách sáo kéo chăn của y cuộn thành một cục.

Không biết nỗi ấm ức trong lòng tiểu ma vương nhà y, Sở Yến không nghĩ nhiều, chỉ coi như cơ thể hắn không thoải mái.

Thân là tiên nhân tu hành, mặc dù y không mấy tán đồng những đồng môn bị nɧu͙© ɖu͙© chi phối đắm chìm, nhưng nhìn tiểu ma vương một tay y nuôi lớn khó chịu như vậy, y tạm thời quyết định nhắm một con mắt.

Tuy nửa đêm nửa hôm y không thể tìm một cô nương Ma tộc cho tiểu ma vương, nhưng cô nương Tiên giới chắc cũng được nhỉ...?

Nhớ tới lần trước trông thấy cái kia không hề nhỏ của tiểu ma vương, cô nương nào có thể ở dưới hắn thừa hoan cũng là một may mắn!

Tiểu ma vương của y tốt như vậy, nào đến phiên người khác lựa chọn hay ghét bỏ?Trong lòng thuyết phục bản thân, Sở Yến kiên quyết mở miệng: "Nếu khó chịu quá... Sư tôn tìm cho con một cô nương...?"

Một câu nhẹ bẫng bay bổng trong căn phòng trống chỉ có hai người, sống lưng Sở Khanh cứng đờ, mở to mắt không dám tin.

Lúc đôi mắt sáng ngời xinh đẹp của thiếu niên nhuộm lên sương mờ, Sở Yến biết ngay mình nói sai rồi.

Quả nhiên, một giây sau, Sở Khanh tổn thương gào lên một câu giận dữ: "Con không cần!"

"Con..."

"Ở trong lòng sư tôn con tùy tiện như vậy sao?! Cô nương nào cũng được?!" Sở Khanh kích động nhảy dựng lên từ trên giường.

Hắn muốn ngang ngược đóng sầm cửa bỏ đi, nhưng nhớ tối nay mình muốn ngủ chung với sư tôn, không thể chạy quá xa, tránh cho Sở Yến không để ý đến hắn nữa thật.

Vậy là tiểu ma vương kiêu ngạo bất khuất đem chăn của sư tôn tùy hứng bỏ nhà ra đi, chuyển từ giường của sư tôn đến giường la hán đối diện, tiếp tục trừng Sở Yến hờn dỗi.

Sở Yến nhìn hành động trẻ con của tiểu ma vương nhà y, không nhịn được phì cười.

Y vừa cười, Sở Khanh liền thấy xấu hổ, giọt nước tích ở hoen mi hơi có chiều hướng vỡ đê.

Ngoài mặt vẫn điềm tĩnh, nhưng trong lòng ai kia đã bắt đầu cuống cuồng: không cười nữa không cười nữa! Đừng khóc!

Y là người đàn ông được kính nể nhất Tiên giới thậm chí là trong lục giới, nhưng lúc này lại bằng lòng uốn gối dỗ dành tiểu ma vương nhà y: "Xin lỗi, tuy rất đáng yêu nhưng sư tôn không nên cười."

Sở Khanh không hé răng, chỉ hơi hơi gật đầu bày tỏ đã chấp nhận lời xin lỗi của Sở Yến.

Nhân lúc Sở Yến chưa nói tiếp, hắn hỏi nhỏ: "Tối nay... con có thể ngủ chung với sư tôn không...?"

Đầu tiên Sở Yến ngẩn ra, kế đó nhìn chiếc giường đằng sau: "Ngủ không được."

"Ngủ được."

"Ngủ không được." Tiểu ma vương của y lớn nhanh, đã không còn ngủ được từ bao năm trước rồi!

Cảm thấy Sở Yến hiếm khi chậm chạp, Sở Khanh cất cao giọng nhắc nhở: "Ngủ được! Con ôm sư tôn là ngủ được rồi!"

"..."

"Tóm lại là ngủ được." Sở Khanh phồng má, bướng bỉnh giữ vững lập trường.

Không xoắn xuýt việc giường y rốt cuộc có chứa nổi hai người đàn ông trưởng thành hay không nữa, Sở Yến thở dài, xác nhận lại với tiểu ma vương nhà y: "Con chắc chắn không cần sư tôn giúp tìm một..."

Hai từ "cô nương" chưa nói ra liền bị Sở Khanh từ chối ngay: "Không cần. Con chắc chắn."

"Mặc dù sư tôn từng nói đừng đến những nơi như vậy, nhưng lần này con bị người khác bỏ thuốc, tình thế ép buộc, không phải không yêu bản thân..."

"Con có thể gắng gượng qua."

Không lay động được Sở Khanh, trong lòng Sở Yến thật ra thầm thở phào nhẹ nhõm: "Được, con đừng hối hận, vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ."

Tiểu ma vương nghe lời đi vệ sinh cá nhân, quay đầu lại phát hiện Sở Yến đã đâu mất.

Vừa bắt đầu luống cuống, thì thấy Sở Yến từ phòng hắn ra, trên tay ôm chăn và gối của hắn.

Vẻ mặt bất an quá rõ ràng, Sở Yến cười trêu: "Sao vậy? Ngủ giường của sư tôn mà còn muốn dùng chăn và gối của ta?"

Nhận chăn gối, Sở Yến lầm bầm: "Một cái chăn cũng ngủ được mà..."

"..." Tiểu ma vương nhà y rốt cuộc tưởng mình nhỏ bao nhiêu thế?

Hai người đàn ông vóc người cao ráo nằm trên một chiếc giường đơn thật sự rất chật chội.

Vì thế để chứng minh mình đúng, Sở Khanh vừa nằm xuống lập tức ôm sư tôn yêu dấu nhất vào lòng: "Người xem, con nói mà, ngủ được."

"Hơn nữa con ngủ không ngáy, sư tôn biết đó."

Sở Yến không phản bác, cũng không trả lời, cứ như ngủ rồi.

Trên thực tế, bị một người đàn ông, lại còn là tiểu ma vương một tay mình nuôi lớn ôm trong lòng, đầu óc Sở Yến đã từ bỏ suy nghĩ.

Quá xấu hổ.

Tiểu ma vương không ngáy, nhưng lòng bàn tay dày rộng ở eo và hơi thở ấm nóng phả trên cổ đều đang nhắc nhở y rằng không thể xem tiểu ma vương của y như con nít nữa.

Ban đêm lạnh lẽo bị ôm thế này thật ra rất ấm áp dễ chịu, nếu như không tính cảm giác xấu hổ bị vật cứng cộm.

Một hồi sau, cuối cùng Sở Yến cũng không nhịn được nói: "Định nhịn như vậy cả đêm thật hả?"

Tiểu ma vương không khó chịu y cũng khó chịu.

Vùi đầu vào hõm vai Sở Yến hết cọ rồi dụi, Sở Khanh trả lời uyển chuyển: "Con ôm sư tôn là được."

Qua thêm một hồi nữa, Sở Yến mới lên tiếng, giọng nói bình thường không dao động: "Cho con nửa tiếng."

Y không nói hết lời, nhưng tiểu ma vương nhà y nghe hiểu.

Sở Khanh bên cạnh đột nhiên chống nửa người dậy, cúi đầu nhìn người đàn ông trong lòng: "Sư tôn nói lời giữ lời?"

Đôi mắt của thiếu niên nóng rực, Sở Yến theo bản năng quay đầu đi: "Ừm."

Nửa tiếng.

Muốn làm cái gì, sư tôn ở cạnh con.