Cửu Chuyển Đệ Nhất Tiên

Chương 2: Trả lại tất cả, cáo biệt từ đây!

Diệp An Thần vừa dứt, trong đại điện vang lên một loại cảm xúc phức tạp khó tả.

Khóe miệng của Tiêu Phàm khẽ nhếch lên một cách không dễ nhận ra, trong lòng âm thầm suy tính xem sự biến đổi bất ngờ này sẽ mang lại lợi ích gì cho hắn.

Còn Hàn Mộng Yên, vị sư tôn ngày thường uy nghiêm không thể xâm phạm, lúc này lại như bị rút cạn sức lực, trong mắt tràn đầy không thể tin cùng đau đớn.

Những vị trưởng lão và đệ tử tông môn đến dự cũng đều ngẩn người, như thể bản thân mình vừa nghe nhầm.

Diệp An Thần muốn rời khỏi tông môn?!

Quyết định này chẳng khác nào ném đá xuống nước, gây ra những gợn sóng lăn tăn, không chỉ chấn động mọi người trong điện mà còn tạo ra địa chấn trong toàn tông môn.

Phải biết rằng, dù đã bị tước bỏ danh hiệu ại sư huynh, nhưng Diệp An Thần vẫn là đệ tử thân truyền của Lăng Huyền Phong, hưởng thụ đãi ngộ và tài nguyên vượt xa những đệ tử bình thường.

Thế nhưng bây giờ, hắn lại lựa chọn rời khỏi tông môn.

Điều này chẳng khác nào tự nặng tay với chính mình!

Cần gì phải khổ như vậy?

Chẳng lẽ, sự việc bí bảo bị trộm ở Thương Huyền Các lần này thật sự có uẩn khúc?

Trong khoảnh khắc này, tất cả những người có mặt đều nảy sinh sự nghi hoặc như vậy, nhưng không ai dám dễ dàng mở miệng hỏi.

Bầu không khí trong đại điện trở nên ngột ngạt, khiến người ta cảm thấy như muốn nghẹt thở, tựa hồ ngay cả không khí cũng chất chứa cảm xúc nặng nề khó tả.

Hàn Mộng Yên ngồi trên vị trí chưởng môn cuối cùng cũng chậm rãi nhắm mắt lại, hàng mi dài khẽ rung động, dường như đang cố gắng áp chế cảm xúc trào dâng trong lòng.

Đại đệ tử của mình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Dù là ngày trước, thân là đại sư huynh, Diệp An Thần chưa bao giờ làm ra hành động quá khích như vậy.

Thậm chí, có rất nhiều lần hắn còn đứng ra chủ động nhận lỗi thay cho sư đệ, sư muội.

Thế nhưng lần này, thái độ của hắn lại kiêu ngạo đến thế!

Ban đầu, Hàn Mộng Yên nghĩ rằng, thân là chưởng môn, nàng không thể công khai bao che đệ tử của mình, chỉ đành đưa ra một chút trừng phạt để Diệp An Thần ghi nhớ thật .

Nào ngờ, đối phương lại trực tiếp muốn rời khỏi tông môn!

Nhưng khi nhớ lại những chuyện đã xảy ra, Hàn Mộng Yên ngược lại trở nên bình tĩnh hơn.

Chẳng lẽ?

Nàng khẽ hé môi đỏ mọng.

Thế nhưng, còn chưa kịp mở lời, đã nghe thấy hai giọng nói có phần rụt rè vang lên.

"Sư tôn, người hãy bình tĩnh... Con nghĩ, cho dù đã xảy ra chuyện này, cũng không cần thiết phải tước bỏ thân phận đại sư huynh của sư huynh..."

"Phải đó sư tôn, vì chúng con... hay là lần này hãy tha thứ cho đại sư huynh đi!"

Diệp An Thần nghe thấy liền nhìn qua, khi thấy người vừa nói, trong đáy mắt hắn thoáng qua một tia khinh miệt.

Lúc này, hai người vừa mở miệng không ai khác chính là hai tiểu sư muội của hắn, Khương Vân Anh và Chu Nhược Tuyết!

Nhìn bộ dạng giả bộ đáng thương của hai người, Diệp An Thần cảm thấy buồn nôn.

Lúc đọc nguyên tác sao hắn lại không nhận ra, hai kẻ này hóa ra lại giả tạo và kinh tởm đến thế!

Phải biết rằng, tình tiết Chấp Pháp Đường chất vấn lần này, chính là vì có hai người này làm chứng, hắn mới bị đẩy vào tình thế này!

Đến bây giờ mới giả vờ cầu tình?

Nghĩ đến đây, nụ cười lạnh trên môi Diệp An Thần càng thêm sâu sắc.

Còn điều khiến hắn cảm thấy khó chịu hơn nữa...

Chính là hành động tiếp theo của Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm thấy tình cảnh này, trong lòng thầm đắc ý.

Bề ngoài hắn lại giả bộ như rất quan tâm, tiến lên nhẹ nhàng nói với Hàn Mộng Yên trên điện: "Sư tôn, có lẽ sự việc này còn có ẩn tình khác, có thể có cao nhân vượt qua được đại trận của tông môn, thoát khỏi dò xét của đệ tử tuần tra, lại tránh được thăm dò của ại sư huynh, sau đó thành công đánh cắp cũng nên."

Lời này vừa dứt, nghe có vẻ như đang giải vây cho Diệp An Thần.

Nhưng thực chất không phải!

Thanh Vân Thánh Địa, vốn là tông môn đứng đầu Nam Phương đại lục, phòng thủ nghiêm ngặt, đại trận tông môn cũng là do nhiều vị trưởng lão liên thủ bố trí, há có thể dễ dàng vượt qua?

Dù cho có nhân vật như vậy, xâm nhập được vào Thương Huyền Các, cuối cùng chỉ trộm đi Thiên cấp Linh Diễm Thảo thôi sao?

Nếu thật sự có khả năng này thì Thanh Vân Thánh Địa cũng không cần truy cứu chuyện này.

Ngược lại còn lấy ra một phần linh thạch dâng tặng vị đạo tặc ấy, để hắn mau chóng đi khám não, đừng để lỡ mất bệnh tình!

Lời của Tiêu Phàm vang vọng khắp đại điện, thoạt nghe như đang biện hộ cho Diệp An Thần, nhưng thực chất là đang ngầm châm chọc, khiến mọi người có mặt càng thêm nghi ngờ sự trong sạch của Diệp An Thần.

Quả nhiên.

Sau khi lời này vang lên, trong mắt Hàn Mộng Yên, sự mê mang vốn có bỗng tan biến hoàn toàn, thay vào đó là sự giận dữ và tuyệt vọng càng sâu sắc hơn!

"Diệp An Thần! Đến nước này, ngươi còn muốn làm loạn đến bao giờ?!"

"Chỉ là Thiên cấp Linh Diễm Thảo thôi, nếu ngươi cần, sư tôn sao lại không cho, sao lại phải làm ra chuyện trộm cắp này?!"

"Rời khỏi tông môn, chẳng lẽ là cách ngươi dùng để phản kháng và uy hϊếp ta?!"

Giọng nói của Hàn Mộng Yên vang vọng trong đại điện, từng câu từng chữ như lưỡi kiếm đâm thẳng vào lòng Diệp An Thần.

Thế nhưng, hắn vẫn giữ nụ cười thản nhiên ấy, như thể mọi chuyện chẳng liên quan gì đến mình.

“Phản kháng? Uy hϊếp? Sư tôn, người đã hiểu lầm rồi.”

Diệp An Thần bình tĩnh đáp, giọng nói không hề gợn chút cảm xúc: "Ta không phải muốn uy hϊếp người, chỉ là cảm thấy, nếu đã không thể có được sự tin tưởng, tiếp tục ở lại nơi này chỉ khiến đôi bên thêm đau khổ."

“Đau khổ?”

Hàn Mộng Yên cười lạnh một tiếng: “Ta đã nuôi dưỡng ngươi từ nhỏ, bồi dưỡng ngươi đến ngày hôm nay, vậy mà ngươi lại nói với ta là đau khổ?”

“Diệp An Thần, nếu như nói việc ngươi trộm bí bảo của tông môn chỉ khiến ta thất vọng, thì lời nói vừa rồi của ngươi mới thật sự khiến sư tôn hoàn toàn nguội lạnh!”

“Không ngờ, ta đường đường là chưởng môn một tông, lại nuôi dưỡng ra một "bạch nhãn lang" như ngươi!”

“Tốt, nếu đã như vậy, ngươi cũng không cần phải vào phòng giam nữa. Từ hôm nay, ngươi bị giáng xuống làm đệ tử nội môn trong vòng một năm, hảo hảo suy nghĩ lại lỗi lầm ngày hôm nay!”

Thấy Diệp An Thần vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Hàn Mộng Yên càng thêm giận dữ, giọng nói mang theo chút run rẩy: “Sao? Ngay cả mệnh lệnh của ta, ngươi cũng không nghe nữa sao?”

Diệp An Thần khẽ cười, phất tay một cái.

“Đệ tử khẩn cầu được rời khỏi tông môn, mong sư tôn... chưởng môn thành toàn!”

Sự thay đổi đột ngột trong lời nói khiến Hàn Mộng Yên sững sờ, nàng khó có thể tin mà nhìn Diệp An Thần, dường như ngay khoảnh khắc này, nàng mới thật sự nhận ra rằng, đệ tử ngoan ngoãn trước mắt đã không còn là người mà nàng từng quen biết nữa.

Cho đến lúc này, nàng mới nhìn thẳng vào hai mắt của Diệp An Thần.

Trong khoảnh khắc ấy, nàng thấy được một sự quyết tâm chưa từng có.

Trong lòng Hàn Mộng Yên dâng lên một nỗi đau đớn không thể diễn tả, nàng biết, quyết định này không phải là bốc đồng nhất thời, mà là lựa chọn đã được Diệp An Thần cân nhắc kỹ lưỡng.

Nàng từng nghĩ rằng mình hiểu rõ đệ tử này, nhưng giờ đây, nàng nhận ra rằng sự hiểu biết của nàng về hắn chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.

“Ngươi thật sự đã quyết định rồi sao?” Giọng Hàn Mộng Yên mang theo chút run rẩy, nàng cố gắng tìm kiếm sự do dự trong ánh mắt của Diệp An Thần, nhưng trong đôi mắt ấy chỉ có vẻ kiên định phẳng lặng như nước.

“Vâng, thưa chưởng môn sư tôn.”

Giọng của Diệp An Thần vẫn bình thản, nhưng từng chữ như từng nhát búa đập mạnh vào tim của Hàn Mộng Yên.

Không chỉ vậy, hắn còn lấy ra từ người một chiếc túi trữ vật có thêu hình chân long, đặt xuống đất.

“Vật này, chính là do chưởng môn người đặc chế cho ta. Hôm nay, ta đã bỏ hết mọi vật phẩm của tông môn vào trong đó, giờ đây, tất cả hoàn trả lại cho tông môn, ta đến như thế nào, rời đi như thế đấy!”

“Diệp An Thần ta, cáo biệt từ đây!”