Chương 13: Cuộc sống như một vở kịch, muốn hạnh phúc đều phụ thuộc vào kỹ năng diễn xuất
-----------
Chuyện xảy ra vào một buổi chiều nọ cách đây không lâu, lúc tan học, Lê Hân trong lúc vô tình lật sách lại phát hiện bên trong có kẹp một tờ giấy nhỏ, các ký tự giống như được cắt ra từ những chỗ khác nhau rồi ghép thành một câu.
“Sau khi học xong lớp buổi chiều, gặp nhau ở cây đại thụ trong rừng cây nhỏ.” Phía sau trường học có một rừng cây nhỏ, giữa rừng cây có một cây đại thụ cực kỳ tươi tốt, chắc là đang nói chỗ đó.
Nhìn tờ giấy nhỏ, Lê Hân nhíu mày, cái này của ai gửi đây? Lật tới lật lui nhìn vài lần y cũng không thấy có ký tên. Chẳng lẽ là An Thần ở bệnh viện nhờ người gửi tới? Hay là có ai đó muốn đùa giỡn?
Tô Kình Vũ vẫn luôn chú ý phía bên này liền thò đầu qua dò hỏi: “Sao vậy?”
Lê Hân nhanh chóng kẹp sách lại, lắc đầu nói: “Không có gì.” Dù sao thì đi rồi sẽ biết, đến lúc đó, tới một chiêu tiếp một chiêu. Nghĩ đến đây, y quay sang nói với Tô Kình Vũ là sau giờ học đợi ở cổng trường một chút, y có việc cần phải xử lý nên ra sau.
“Cậu lại định đi đánh nhau à?” Đáy mắt Tô Kình Vũ hiện lên một tia lạnh lẽo.
Lê Hân bất đắc dĩ phản bác: “Lần đó là ngoài ý muốn thôi, thật sự có việc mà.”
Tô Kình Vũ thu lại tầm mắt, hừ lạnh một tiếng. Chọc cho Lê Hân ngồi bên cạnh phải bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng cảm khái Tô Kình Vũ bây giờ lại càng dính người, càng ấu trĩ hơn, nhưng mà kỳ lạ là, y vậy mà lại không thấy phản cảm.
Sau khi tan học, Lê Hân nhanh chóng xách cặp lên đi đến chỗ mà người không biết tên kia chỉ điểm.
Chờ khi y đến đó, dưới đại thụ lại không có ai, nhìn lại thời gian, y đành phải dựa vào thân cây, nhàm chán lướt điện thoại.
Không được bao lâu đã nghe thấy tiếng bước chân, y chậm rãi ngẩng đầu lên, phát hiện là một nữ sinh mặc váy hồng phấn, lớp trang điểm nhẹ nhàng thanh tú. Nhưng mà ngay khi y thấy đôi mắt sáng ngời của đối phương khi nhìn thấy mình, trong lòng lại có loại dự cảm bất thường.
“Là cậu gọi tớ đến đây sao?”
Đừng nói thật sự là mưu kế của An Thần nha? Nhưng mà, sao lại nhờ một nữ sinh tới đây? Cơ thể mảnh mai này làm sao mà bắt cóc hay đánh nhau này kia với y được?
Chẳng lẽ An Thần định “Lấy yếu gặp địch”, nhưng thật ra phía sau còn có mai phục khác? Nghĩ đến đây y vội vàng nhìn về phía nữ sinh kia, nhưng cuối cùng vẫn không phát hiện ra chỗ nào kỳ lạ.
Ngay khi ánh mắt hai người giao nhau, gương mặt của Mộng Kỳ ngay lập tức đỏ bừng lên như tôm luộc, chần chờ một hồi lâu cô ấy mới có chút ngượng ngùng lên tiếng: “Bạn Lê Hân, mình là Mộng Kỳ ở ban ba, mình muốn, muốn ——”
“Cậu muốn gì?” Nhìn khuôn mặt đỏ đến mức sắp ngất của cô, trong lòng Lê Hân căng thẳng.
Mộng Kỳ đột nhiên cúi xuống, giơ lá thư màu hồng nhạt trong tay mình tới trước mặt Lê Hân: “Mình thích cậu, mong cậu hãy nhận tấm lòng của mình!”
Lê Hân tưởng cô ấy muốn móc vũ khí ra tấn công, cho nên ngay lập tức hoảng sợ làm ra tư thế phòng ngự: “……”
Túm cái não đã bay quá xa của mình về, Lê Hân thu tay lại, có chút đau đầu nhìn phong thư rồi nhìn cô gái hơi cúi đầu trước mặt.
Toàn bộ rừng cây nhỏ đột nhiên an tĩnh lại, chỉ có làn gió nhẹ thổi qua nhánh cây vang lên âm thanh “xào xạc”.
Ngay thời điểm Lê Hân muốn đưa tay ra nhận lấy lá thư, bên cạnh đột nhiên vươn ra một bàn tay khác cầm lấy lá thư màu hồng nhạt đó trước. Theo đôi tay thon dài kia nhìn lên trên, Lê Hân lập tức có chút chột dạ: “Tô Kình Vũ, sao cậu lại ở đây?” Chột dạ qua đi, y lại nhịn không được phỉ nhổ bản thân, y cũng có làm gì đâu, mắc gì lại chột dạ chứ?
“Nếu tôi không tới đây, cậu định chấp nhận lời tỏ tình này hả?” Ngón trỏ và ngón giữa của Tô Kình Vũ kẹp lấy lá thư, nhướng nhướng chân mày, giọng điệu trầm thấp chứa vài phần lửa giận, như thể đυ.ng một phát là nổ ngay.
“Bộp ——” Lê Hân theo bản năng lui lại một bước, đυ.ng vào thân cây phía sau, y còn chưa kịp kêu đau đã lắc đầu giải thích: “Không có, tôi chỉ đang lựa lời để từ chối thôi.”
“Bạn Lê Hân, người này chính là ——” nghe thấy sẽ bị y từ chối, tuy trong lòng Mộng Kỳ cảm thấy khó chịu nhưng trước đó cũng đã sớm nghĩ tới kết quả này rồi, cho nên cũng không cảm thấy đau khổ như trong tưởng tượng. Nhưng mà, khi nhìn vẻ mặt lạnh băng của nam sinh trước mặt này, trong lòng cô đột nhiên dâng lên một loại cảm giác sợ hãi, cảm thấy ánh mắt của hắn nhìn cô giống như một con báo đang nhìn chằm chằm vào con mồi, muốn hung hăng xé nát đồ ăn của mình.
“Là bạn cùng……” Bàn.
“Tôi là bạn trai của cậu ấy.”
Giọng nói của hai người vang lên cùng lúc.
Bạn trai là cái quỷ gì nữa? Chân mày Lê Hân giật giật, muốn mở miệng giải thích: “Cậu ấy là bạn —— ưm ——” câu nói kế tiếp lại vì hành động của Tô Kình Vũ mà biến mất trong cổ họng.
Tô Kình Vũ cúi người xuống, tay trái trực tiếp túm lấy gáy của Lê Hân, hôn lên đôi môi hồng nhạt hắn đã khao khát từ lâu kia, nhưng hắn ngay lập tức lui ra trước khi y phản ứng lại, sau đó ra vẻ ái muội mà liếʍ liếʍ môi dưới, rồi lại quay sang nói với cô gái đã bị dọa đến trợn mắt há hốc mồm bên cạnh: “Chính là quan hệ như này nè.” Vừa dứt lời hắn đã kéo tay Lê Hân xoay người rời đi.
Đi một hồi lâu, Lê Hân mới nhớ tới việc giãy giụa, lỗ tai đã sớm đỏ bừng một mảng. Y có chút tức giận mà mở miệng: “Vừa rồi sao cậu lại... Làm như vậy?”
Đời trước vì muốn tranh đoạt công ty, nên y vẫn luôn đặt tâm tư vào sự nghiệp, có thể nói, căn bản là y chướng mắt những người phụ nữ lúc nào cũng thích dính người, dẫn tới lịch sử tình trường của y cũng trống rỗng. Nhưng dù vậy, y vẫn cho rằng bản thân sẽ thích phụ nữ. Ai mà biết bây giờ lại đột nhiên bị một thằng con trai hôn chứ, lại còn không cảm thấy chán ghét? Lẽ nào y là gay tiềm ẩn?
“Như vậy là như nào?” Trong mắt Tô Kình Vũ hiện lên ý cười, cúi đầu hôn lên khóe môi của người nào đó, tạm dừng trong chốc lát mới tách ra, hỏi: “Như vậy sao?”
Lê Hân lại lần nữa rơi vào trạng thái xịt keo, ngơ ngơ ngác ngác gật đầu, không hề tự giác được bản thân vừa bị ăn đậu hũ.
“Tôi không làm vậy, sao cậu có thể nhanh chóng thoát khỏi lời tỏ tình của cô gái kia chứ?” Thấy sắc mặt của Lê Hân, Tô Kình Vũ không chút để ý hỏi: “Trước đây cậu chưa yêu đương bao giờ à?” Cảm thấy câu nói của mình còn có nghĩa khác, Tô Kình Vũ bỏ thêm một câu: “Người tôi hỏi chính là cậu.”
Lê Hân hơi khựng lại rồi mới trả lời: “Không có.” Trong lòng Lê Hân bị cái hôn vừa rồi quấy nhiễu lại cảm thấy cách giúp y của hắn có chút kỳ quái, vì thế lại nói: “Lần sau tôi có thể tự mình từ chối.”
“Cậu từ chối thế nào? Tâm lý con gái bây giờ rất yếu ớt, cách làm của cậu không cẩn thận một chút sẽ làm người ta tổn thương ngay.”
“Trước đây không lâu tôi từng thấy tin tức một cô gái tỏ tình bị từ chối, lý do từ chối là chàng trai đó có bạn gái, sau đó cô gái kia liền tự tử. Nhưng may mắn phát hiện sớm cho nên mới kịp thời cứu về.”
“Còn có mấy cái lý do từ chối dẫn tới thảm án khác nữa, ví dụ như chàng trai nói ‘Cậu rất tốt, nhưng chúng ta không hợp’, sau đó cô gái kia liền quấy rối chàng trai đó blabla……” Tô Kình Vũ vơ vét tất cả những thứ hắn có thể nghĩ ra, trên mặt vẫn ra vẻ nghiêm túc, sau khi nói xong cũng không có biểu cảm gì mà hỏi tiếp: “Đúng rồi, vừa rồi cậu muốn nói lý do gì để từ chối cô gái kia hả?”
Bởi vì nguyên thân cũng không thường chú ý những tin tức như vậy, hơn nữa thế giới giả thiết không giống với thế giới thật, cho nên Lê Hân lúc này mới biết tâm lý con gái ở thế giới này yếu ớt đến vậy. Sau khi nghe Tô Kình Vũ nói xong, y liền nuốt những lời muốn nói lại, quả thật y đã định nói một trong những lý do đó.
“Cậu thấy chưa, bây giờ cậu không biết phải giải quyết như thế nào rồi, đúng không?” Giọng điệu Tô Kình Vũ nghiêm túc: “Nếu vừa rồi làm không tốt chính là một mạng người đó, cậu biết không?”
“Không khoa trương như vậy chứ?” Lê Hân có chút nghi ngờ, nhưng rất nhanh, y lại nhớ tới bức thư tình trong hộp thư của hai người: “Không phải trước đó cậu đã trực tiếp ném thư tình trong hộp thư vào thùng rác đó sao?
Tô Kình Vũ: “…… Cậu cũng đã nói đó là thư tình rồi mà, cái đó cũng không phải mặt đối mặt như cậu, đương nhiên có ném cũng không có vấn đề gì. Hơn nữa nhiều thư như vậy mà tôi chỉ xem một hai cái, chẳng phải là tổn thương tới tấm lòng của những người khác sao? Cho nên, tốt nhất là sau này cậu cứ trực tiếp vứt hết đi, nếu cậu mà đi gặp chủ nhân của bức thư chẳng phải là sẽ gặp nhiều rắc rối sao?”
Tuy vẫn cảm giác như có gì đó sai sai, nhưng lại cảm thấy Tô Kình Vũ nói cũng có lý, nên Lê Hân nhanh chóng gật gật đầu, dù sao mấy thứ này cũng không liên quan tới nhiệm vụ của y, thế nào cũng được.
Thấy Lê Hân tin tưởng hắn, nội tâm Tô Kình Vũ cảm thấy vừa lòng, hắn nhanh chóng kéo y đi: “Chắc tài xế chờ lâu rồi, chúng ta nhanh lên đi. Nếu về trễ, ông nội bà nội lại mắng chúng ta.” Trong lòng hắn nhẹ nhàng thở ra, ít nhất những gì hắn suy đoán về Lê Hân cũng có vài phần chính xác.
Lê Hân bị nắm tay, cả người đều không được tự nhiên, nhưng cũng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, cuối cùng y cũng không tránh khỏi bàn tay của hắn.