[Xuyên Thư] Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Cứu Vớt Nam Chính

Chương 9

Trên đường phố, những tiếng la hét và chửi rủa lần lượt vang lên. Đám đông không dám đến gần nhổ nước bọt vào dị tộc bẩn thỉu đáng ghét. Bọn họ ném những nhúm rau và trứng thối vào tiểu hắc long, khiến bước đi của tiểu hắc long trở nên loạng choạng. Một vài người phấn khích tạo ra một tràng reo hò.

Phía trên tường thành, một vị ma pháp sư lớn tuổi cầm đũa phép, ông ta nhắm chặt mắt và phun ra một loạt câu thần chú. Những câu thần chú kéo dài suốt vài phút mới kết thúc, sau đó ông ta giơ đũa phép lên.

"Lôi!"

Sấm sét từ trên trời giáng xuống, tiểu hắc long đang bỏ chạy một cách hoảng sợ. Lúc này không kịp phòng ngừa mà bị sét đánh.

Với một tiếng kêu thảm thiết, Ilos ngã thật mạnh xuống đất. Cơ thể giống như bị một con dao khổng lồ xẻ làm đôi. Cơn đau dữ dội khiến toàn thân Ilos co giật, dù có giãy giụa thế nào cũng không thể đứng dậy.

Áo choàng đen trên người đã rách hơn phân nửa, đuôi rồng đen bị sét đốt như than hồng. Vô số miệng vết thương bị nứt ra trên lớp vảy, lộ ra lớp da thịt mềm mại màu hồng và chảy máu từng giọt. Bên dưới mặt đất đã sớm tích tụ một vũng máu đỏ tươi.

"Gϊếŧ nó đi!"

"Gϊếŧ kẻ dị tộc này đi!"

Âm thanh bén nhọn gần như muốn xé nát màng nhĩ, những ngón tay đang chảy máu của Ilos thọc sâu vào các vết nứt của khối đất, vài viên sỏi chui vào đầu ngón tay đầy máu.

Đau quá, đau quá...

Nước mắt hắn trào ra, nhưng không chịu rơi xuống. Tiểu hắc long dùng hết sức lực bò về phía trước, kéo theo một vết máu lớn chói mắt trên mặt đất gồ ghề.

Cổng thành cao lớn chỉ cách vài bước chân.

Phía sau, những binh lính chậm rãi đuổi theo. Giữa tiếng hò reo của đám đông, họ giơ thanh kiếm trong tay lên như một vị anh hùng.

Mũi kiếm chém xuống.

"Keng!"

Tiếng vó ngựa giẫm lên sỏi, một cỗ xe ngựa lao qua đám đông đang hò hét cổ vũ. Lúc này gây ra một tiếng động lớn.

Thanh kiếm rơi xuống đất, binh lính hoảng sợ tránh né cỗ xe ngựa. Ilos yếu ớt quay mặt lại, máu tươi chảy ra từ trán. Tầm nhìn của hắn trở nên mơ hồ, một tia sáng từ trên trời rơi xuống tình cờ phản chiếu trong đôi mắt vàng sẫm rải rác của hắn.

Một bàn tay mảnh khảnh vươn ra khỏi cửa xe, trên ngón tay đeo một chiếc nhẫn hồng ngọc với các khớp xương cân đối. Viên đá quý trong sáng tròn như quả trứng bồ câu, nhẹ nhàng lóe lên dưới ánh mặt trời.

Sau đó, giọng nam mềm mại trầm thấp truyền vào tai mọi người một cách rõ ràng.

"Phong."

....

Tiếng chân ngựa dẫm lên con đường cỏ xanh tươi, cơn gió nhẹ thổi về phía cánh đồng trải dài vô tận.

Đã lâu không rời khỏi thành phố Duron, Phổ Phổ miễn cưỡng chấp nhận sự thật rằng chủ nhân của y đã nhặt được một tiểu gia hỏa và quay trở về tìm y.

Cơn gió nhẹ bao trùm tiểu hắc long đang hấp hối, cùng với cỗ xe ngựa biến mất khỏi tầm mắt của người dân thành phố Duron.

Tuy nhiên, khi tiểu hắc long lên xe ngựa. Có vẻ như, không chịu nghe lời cho lắm.

Phổ Phổ chỉ kịp chữa trị cho tiểu hắc long một chút. Lúc này tiểu hắc long đã khôi phục ý thức, hắn sợ hãi nhảy lên và đâm sầm vào cửa sổ—— May mắn thay, đây là cỗ xe ngựa ma pháp, phi thường kiên cố.

Tiểu hắc long đập đầu vào cửa sổ thật mạnh, âm thanh lớn đến mức khiến Phổ Phổ hít một hơi. Sau đó y nhìn thấy đối phương ôm đầu không nói một lời, không khóc nhưng miệng gắt gao ngậm chặt, lặng lẽ thu mình vào một góc.

Tiểu hắc long không chịu cho ai đến gần, ôm lấy chiếc đuôi cháy đen của mình và co ro bất động thành một quả bóng nhỏ.

Phổ Phổ nhìn Cố Tiên, Cố Tiên hơi nghiêng người, ôn nhu nói:

"Ngươi tên gì?"

Dù đã biết tên của nam chính nhưng cậu vẫn phải hỏi.

Ilos không trả lời.

Cố Tiên: "Đừng sợ, chúng ta sẽ không làm tổn thương ngươi."

Ilos vẫn im lặng.

Cố Tiên kiên nhẫn chờ đợi.

Ma pháp chữa lành của Phổ Phổ không thể chữa lành hoàn toàn miệng vết thương của Ilos. Không lâu sau, Cố Tiên nhận thấy đuôi rồng của Ilos lại vỡ ra thành những vết nứt nhỏ, và những hạt máu xuất hiện giữa phần thịt đỏ tươi.

Chắc là đau lắm phải không?

Cố Tiên đưa tay về phía Ilos, Ilos run rẩy và thu mình vào góc sâu hơn.

Điều này khiến Cố Tiên nhớ đến con mèo hoang mà cậu từng nuôi.

Đó là bé mèo con bị bỏ rơi trong thùng rác, run rẩy vì lạnh và luôn cảm thấy bất an.

Đột nhiên, Cố Tiên phát hiện trên thảm xe ngựa có chút hơi ẩm.

Không phải máu.

Cố Tiên không nói một lời, ngồi xổm xuống. Ở phía dưới ghế đối diện, tiểu hắc long gầy yếu đầy vết thương đang ôm lấy chiếc đuôi rồng đen kịt của mình. Tiểu hắc long cúi thấp đầu, từng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tái nhợt.