Lục Hân có chút ghen tị: "Thật ra mình thấy cuộc sống của cậu bây giờ rất tốt, có xe, có tiền, có con, lại còn có bố mẹ bên cạnh, cứ thế mà sống tiếp cũng chẳng cần thay đổi gì cả. Nhưng hôm đó khi mình đến nhà cậu, hình như nghe mẹ cậu nói chuyện điện thoại với họ hàng về việc cậu đi xem mắt, là sao thế?"
Đột nhiên muốn thay đổi cuộc sống sao?
"Là cậu mình giới thiệu một người." Sầm Tịch nói: "Cậu biết đó, mấy năm nay cậu mợ mình luôn đối xử tốt với mình, ông ấy lại hiếm khi mở lời, nên mình nghĩ cũng phải nể mặt chứ."
Lời này của Sầm Tịch có phần thêu dệt nhưng thực tế không chỉ đơn giản là vì muốn nể mặt.
Cô biết cậu mình là một người cố chấp, kiểu người không đạt được mục đích thì không bỏ cuộc. Một khi đã có ý định giới thiệu cô đi xem mắt, ông ấy chắc chắn sẽ nghĩ ra hàng trăm cách thuyết phục cô đi gặp.
Dù sao cô vẫn còn đang thuê văn phòng thuộc quyền sở hữu của ông ấy, cô sợ rằng nếu không đồng ý, ông ấy sẽ từ thang máy ở tầng dưới lên thẳng công ty để "giáo dục" cô. Vậy nên người mà ông ấy giới thiệu, dù có phải trèo đèo lội suối, cô cũng phải đi gặp.
"Miễn là đáng tin là được." Lục Hân rất dễ chấp nhận mọi thứ liên quan đến bạn thân của mình: "Hai người đã hẹn gặp nhau chưa?"
"Vẫn chưa, nghe nói dạo trước người đó đi công tác xa, mới vừa về lại thành phố Lê, còn phải sắp xếp nhiều việc mới ổn định được. Nếu cậu tò mò, lần sau có thể đi cùng mình gặp thử xem."
"Mình sợ không ở lại thành phố Lê lâu đến thế đâu." Lục Hân thở dài: "Mẹ mình tuần sau phải đi Thụy Sĩ, thiếu người xách đồ, nên gấp gáp triệu mình qua đó... À mà mẹ mình năm nào cũng có vài lần hành động bất thường, không có gì đặc biệt đâu. À, cậu có đọc bình luận phim "Vì Mãng" gần đây không?"
Sầm Tịch lắc đầu: "Hai ngày nay bận quá, chưa có thời gian xem."
"Bộ phim này gần đây rất hot, rất nhiều người trong danh sách bạn bè của mình đều đi xem. Em họ mình nói lượt theo dõi siêu chủ đề của Tạ Yến Từ tăng vọt, gần như đuổi kịp các nam thần lưu lượng trẻ. Bạn của anh trai mình từng học chung với một người đầu tư vào phim này nếu tìm được mối quan hệ để xin chữ ký của anh ấy, mình sẽ chia cho cậu một phần."
Trước đây khi Sầm Tịch và Tạ Yến Từ đi dạo phố, phần lớn anh đều thanh toán, ký hóa đơn. Trong túi xách cũ của cô chắc hẳn còn giữ vài hóa đơn có chữ ký của anh, có khi còn không chỉ một tờ.
Sầm Tịch xua tay: "Không cần đâu."
Lục Hân chìm đắm trong thế giới hâm mộ thần tượng của mình, rõ ràng không để ý đến sự thay đổi trên gương mặt Sầm Tịch: "Hiếm khi mình thích một ngôi sao, mình còn tham gia vào hội fan hâm mộ rồi. Hy vọng anh ấy đừng có dính phải scandal nào để bị sập nhà nếu không niềm vui nửa năm sau của mình sẽ tan biến mất."
Sầm Tịch đã không theo đuổi thần tượng nhiều năm, cô không quá hiểu tình hình giới giải trí hiện nay: "Sao lại gọi là sập nhà?"
"Là những vụ bê bối liên quan đến pháp luật ấy hoặc những sự việc gây chú ý, khiến anh ấy bị cộng đồng mạng chế giễu khắp nơi." Lục Hân nhấp một ngụm trà Ceylon trên bàn, chống cằm suy nghĩ: "Hoặc có thể là làm ra chuyện tự dưng có con chẳng hạn."
Sầm Tịch suýt bị sặc nước.
…
Việc sửa sang công ty bước vào giai đoạn hoàn thiện, Sầm Tịch đến tòa nhà Lợi Nguyên thường xuyên hơn so với trước đây.
Sáng thứ sáu khi Sầm Tịch đến công ty, cô phát hiện Đường Duy Duy đã đến trước.
Mặc dù cả hai đều đến để theo dõi tiến độ, nhưng mấy ngày nay họ mỗi người đến vào một thời điểm khác nhau nên không gặp nhau.
Hôm nay cuối cùng cũng gặp Sầm Tịch, Đường Duy Duy phấn khởi tiến đến khoác tay cô, thì thầm bên tai: "Cậu thuê một tầng như thế này ở tòa nhà Lợi Nguyên thì mất bao nhiêu tiền vậy?"
Sầm Tịch cười: "Vài ngày trước mình vừa gửi cho chủ nhà một ít cua và đặc sản thành phố Đông Ninh, miễn phí thôi."
Đường Duy Duy nhớ đến chuyện hôm qua, khi quản lý tòa nhà gửi đĩa trái cây, có nhắc sơ rằng hãy gửi lời hỏi thăm đến Cố tổng.
Cố tổng là chủ sở hữu của tòa nhà Lợi Nguyên mà Sầm Tịch lại là họ hàng của Cố tổng.
Chuyện này cũng không có gì khó hiểu khi cô có thể thuê được một tầng tốt như thế ở trung tâm thành phố đắt đỏ này.
Sầm Tịch đi một vòng quanh công ty, trao đổi thêm vài lời với nhà thiết kế và quản lý thi công, sau đó hỏi Đường Duy Duy: "Còn mấy người bạn học mà cậu nhắc đến thì sao?"
"Mấy tháng trước mọi người đều lo lắng cho công ty, giờ mọi việc đã ổn, công ty cũng đang trong giai đoạn trang trí, họ đã tranh thủ nghỉ phép và đi du lịch rồi."
Sầm Tịch suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tài khoản trên các nền tảng để quá lâu không cập nhật sẽ dễ bị quên lãng, nội dung cũng không bị giới hạn bởi thời gian và địa điểm, cậu hãy nhắn với họ rằng, từ tuần sau trở đi ít nhất mỗi tuần đều phải đăng một lần để duy trì độ phủ sóng."
Đường Duy Duy lấy điện thoại ra và nhắn tin vào nhóm WeChat: "Hiểu rồi."
Sầm Tịch khá hài lòng với tiến độ trang trí: "Xem ra khung sườn đã được làm gần xong, chắc vài ngày nữa sofa và bàn ghế đã đặt sẽ được giao đến. Chúng ta cũng không cần đứng ở đây nữa, đi thôi, xuống quán cà phê dưới lầu ngồi một chút."
Lúc 10 giờ sáng là thời điểm bận rộn nhất của dân văn phòng, ngay cả quán cà phê được đánh giá cao tại trung tâm thành phố cũng không có nhiều khách.
Đường Duy Duy cầm ly trà lựu đá, chậm rãi nói: "Cậu còn nhớ bạn học cấp ba của chúng ta, Tạ Yến Từ không? Chính là người mà hồi chúng ta thực tập từng giúp anh ấy giải quyết một vụ án ấy."
Sầm Tịch đang khuấy cà phê thì khựng lại.
"Ừ, nhớ."
"Một người bạn trong ngành của mình tiết lộ rằng anh ấy đã dành vài năm qua diễn kịch nói, không gây được tiếng vang gì mấy. Lần này anh ấy tham gia phim của đạo diễn Lý, phản hồi rất tốt, có khả năng đạt cả doanh thu lẫn giải thưởng. Bạn mình nói hơi phóng đại, lúc nghe mình cũng không để tâm, nhưng hôm qua bộ phim "Vì Mãng" chiếu ngày đầu tiên đã thu hơn một tỷ rồi, không tin cũng phải tin. Không ngờ, lớp 10-7 của chúng ta năm đó cũng có người nổi tiếng như vậy."
Sầm Tịch máy móc gật đầu tán thành: "Ừ, đúng vậy."
Thấy Sầm Tịch cũng có vẻ quan tâm, Đường Duy Duy tiếp tục buôn chuyện: "Hai lần họp lớp năm ngoái và trước đó, cậu đều không về vì còn học ở Hồng Kông. Tạ Yến Từ có đến, nhưng chỉ ngồi yên, không nói gì nhiều. Một người đẹp trai như vậy, mấy năm nay hình như vẫn còn độc thân, không có bạn gái thì thật sự có hơi tiếc."
Sầm Tịch mỉm cười: "Có lẽ người ta không quan tâm đến chuyện đó, vậy thì cũng chẳng có gì phải tiếc."
"Cậu nói cũng có lý." Đường Duy Duy gật đầu: "Thật ra trong giới giải trí bây giờ, cẩn thận như vậy là đúng. Nhìn xem bao nhiêu nam thần trẻ tuổi bị lộ chuyện tình cảm, bị bạn gái bóc phốt lên mạng. Nếu Tạ Yến Từ lần này nhờ bộ phim mà nổi tiếng, lại không dính vào những mối quan hệ tình cảm lộn xộn, chắc chắn sẽ không có scandal nào."
Thấy Sầm Tịch không nói gì, Đường Duy Duy ngước lên nhìn cô: "Sao thế, Sầm Tịch? Sao mặt cậu trông khó coi vậy? Đang tám chuyện thôi mà, thư giãn chút đi."
Sầm Tịch: ...
Cậu đoán xem tại sao mình không cười?
Vì rất có khả năng mình chính là "scandal" mà cậu đang nói đến đó.