Chia Tay 3 Năm, Người Yêu Cũ Trở Thành Ảnh Đế

Chương 1

Tiểu thư nhà họ Lục năm nay tổ chức tiệc sinh nhật trên du thuyền mới tậu.

Sầm Tịch và Lục Hân là bạn thân nhiều năm, bạn bè trong giới của tiểu thư nhà họ Lục hầu như đã quen mặt cả rồi. Sau một vòng xã giao, Sầm Tịch xoa xoa đôi má hơi cứng của mình, cầm ly rượu đi xuyên qua những lớp đèn neon đan xen lấp lánh, từ nhà hàng đi thẳng về phòng.

Ngồi xuống chưa được bao lâu thì tiếng gõ cửa đều đặn vang lên. Sầm Tịch đặt tập tài liệu xuống, ngẩng đầu nói: “Mời vào.”

Lục Hân nở nụ cười tươi bước vào, nhìn Sầm Tịch cảm thán: “Nhớ quá, mỗi lần nhìn cậu chăm chỉ như thế này, mình lại thấy như quay lại thời cấp ba. Khi đó bọn mình cùng trượt băng, dạo phố, nghe hòa nhạc, hát karaoke, chơi board game, còn cậu thì lúc nào tay cũng cầm theo một quyển sách.”

“Tính ra, chắc mẹ mình thích cậu từ hồi đó, cứ muốn kéo cậu về nhà làm con gái nuôi. Bây giờ chắc bà vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn kéo cậu về làm con dâu nữa.”

Sầm Tịch thở dài: “Tình hình của mình cậu đâu phải không biết, đừng nói lung tung trước mặt dì.”

Lục Hân “chậc” một tiếng, bất mãn nói: “Thật ra cậu mới hơn hai mươi tuổi thôi, không cần phải cứ độc thân vì chuyện của con gái mãi đâu. Dù anh trai mình không đáng tin nhưng đất nước chúng ta đầy những chàng trai ưu tú, chắc chắn có người phù hợp với cậu mà.”

Dù không thể tiến đến hôn nhân, thì yêu đương để vui vẻ cũng tốt chứ sao.

Sầm Tịch suy nghĩ một lúc, rồi nghiêm túc nói: “Tạm thời mình chưa có ý định đó.”

Lục Hân biết khuyên cũng vô ích, chỉ có thể bất lực lắc đầu, cầm bản kế hoạch trên bàn lên xem: “Quyết định làm hướng này rồi à?”

“Ừ.”

“Đã chọn địa điểm làm việc chưa?”

“Mình đã nhờ cậu của mình cho mượn một tầng rồi.” Sầm Tịch cười đầy tự đắc: “Nói là gia đình ủng hộ mình về thành phố Lê khởi nghiệp, miễn tiền thuê luôn.”

Lục Hân biết cậu của Sầm Tịch là một đại gia bất động sản nổi tiếng ở thành phố Lê, tòa nhà Lợi Nguyên nằm ngay trung tâm đắt đỏ cũng là tài sản của ông ấy.

Lục Hân giơ ngón cái lên đầy ngưỡng mộ: “Có tiền, có nhà, đúng là hào phóng.”

Sầm Tịch thấy Lục Hân cứ nhìn chằm chằm vào bản kế hoạch, liền trêu đùa: “Có muốn đầu tư chung không?”

Lục Hân vội vàng lắc đầu: “Thôi, mình xin tha.”

Sầm Tịch chế nhạo: “Ai hồi trước xem phim cứ sống chết lôi mình nói ‘you jump I jump’? Giờ việc nhỏ như này lại không đầu tư chung, còn nói gì jump với chả jump.”

“Mình cũng muốn lắm chứ.” Lục Hân thở dài: “Nhưng bố mình bảo rồi, mua xe, mua nhà, mua du thuyền thì được, nhưng không cho mình đầu tư linh tinh. Bố cậu không bảo thế à?”

“Đó là tiền của mình.” Sầm Tịch thản nhiên nói: “Không liên quan gì đến họ.”

Lục Hân biết từ thời đi học Sầm Tịch đã là cao thủ tài chính, nghe vậy liền dò hỏi: “Cậu không dùng tiền của gia đình thật à?”

“Ừm, tất cả đều là tiền của mình, nên họ không thể quản mình.”

Trong lúc hai người trò chuyện, bên ngoài vang lên tiếng reo hò, đều là tiếng gọi người chủ nhân sinh nhật ra nhanh nhanh.

Lục Hân kéo tay Sầm Tịch: “Đi, chúng ta đi cắt bánh.”

Điện thoại trong túi xách của Sầm Tịch rung liên tục. Sau khi Lục Hân hoàn thành nghi thức mở champagne, cắt bánh và các hoạt động sinh nhật tiếp theo, Sầm Tịch mới đi đến một góc yên tĩnh trên boong tàu để nghe điện thoại.

Vừa nhấn nút nhận cuộc gọi, cô đã nghe thấy giọng mẹ mình, Diệp Gia, đầy gấp gáp: “Tạ ơn trời, cuối cùng con cũng bắt máy rồi.”

Mặc dù nghe có vẻ như tình huống khẩn cấp, nhưng hiểu rõ tính tình của bố mẹ, Sầm Tịch từ giọng điệu có thể đoán ra chắc không có gì nghiêm trọng.

Cô nửa người dựa vào lan can tàu, đổi sang tư thế thoải mái hơn: “Mẹ gọi cho con hơn hai mươi cuộc, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Không biết có phải vì quá lo lắng hay không mà đầu dây bên kia Diệp Gia nói chuyện đứt quãng: “Cậu của con có tìm con không?”

Thực ra mấy ngày trước cô có đến gặp cậu một lần, để bàn chuyện thuê văn phòng, Sầm Tịch đáp: “Là con tìm cậu có chút việc, bọn con đã bàn xong rồi.”

“Mẹ nói với con…”

Chưa đợi Diệp Gia nói xong, điện thoại đã bị ai đó giật lấy, ngay sau đó giọng của người cô vang lên từ đầu dây bên kia: “Tiểu Tịch à, cô nói cho con nghe, nếu cậu con mời con đi ăn cơm thì đó chính là bữa tiệc Hồng Môn Yến, không có ý tốt đâu. Cậu con là người cổ hủ, luôn nghĩ rằng phụ nữ phải kết hôn mới có thể sống tốt, suốt ngày muốn làm chủ hôn sự cho con.”

“Gần đây ông ấy để ý đến con trai nhà họ Trần, nghe nói gia phong nhà họ rất tốt, có một cô chị gái là con của bà vợ trước của ông Trần, cả gia đình đều đối xử rất tốt với cô ấy. Ông ấy nghĩ rằng dù cậu thanh niên đó có thể không xứng với con nhưng chỉ cần đối xử tốt với con cái chúng ta là được.”

“Nghe nói cậu trai trẻ đó từ nhỏ đã du học ở nước ngoài, thấm nhuần giáo dục phương Tây, tư tưởng chắc chắn sẽ khác biệt nhiều so với nhà chúng ta. Cô và bố con đều không ưng ý. Cậu con là người trong nhà nói một là một, cũng muốn nhúng tay vào chuyện hôn sự của con, thế nào, ông ấy có làm khó con không?”

Được miễn phí thuê văn phòng, Sầm Tịch đương nhiên coi cậu mình là người thân nhất, nghe vậy cô vội vàng phủ nhận: “Không có, không có, cậu chỉ đưa cháu số liên lạc của anh Trần, bảo con có thời gian thì gặp mặt thôi…”

Chưa đợi Sầm Tịch nói xong, đầu dây bên kia lại đổi người, chắc là mẹ cô đã giành lại quyền kiểm soát điện thoại.

“Tối nay con không đi xem mắt à? Thế sao vẫn chưa về?”

Sầm Tịch thật thà đáp: “Lục Hân tổ chức sinh nhật, con đang ở thành phố Nam, sáng mai sẽ về.”

Nghe vậy, Diệp Gia lập tức hào hứng: “Lần trước Kiểu Kiểu đi chơi cùng chúng ta ở thành phố Nam, con bé thích nhất là vịt muối và bánh đậu xanh bên đó, con nhớ mua nhiều một chút về nhé. Nếu có cua đồng tươi cũng mua thêm ít về nữa.”

“Con biết rồi.” Sầm Tịch đáp: “Bây giờ cũng không phải là thời điểm cua béo nhất, chỉ có thể mua ít về thưởng thức thôi. Lúc con về sẽ mang nhiều một chút, đến lúc đó cũng sẽ chia cho cô và cậu thử.”



Khi Sầm Tịch trở về nhà ở thành phố Lê đã là trưa ngày hôm sau, dì Hứa vừa thấy cô liền vội ra mở cửa, nhận lấy vali và mấy túi đồ to nhỏ từ tay cô.

Sầm Tịch đứng trong phòng khách nhìn quanh: “Bố mẹ và Kiểu Kiểu có ở nhà không?”

Dì Hứa cất hành lý giúp Sầm Tịch, cười nói: “Bố cháu đi nghe một buổi tọa đàm rồi, mẹ cháu và Kiểu Kiểu đang chơi trong phòng đánh cờ.”

Sầm Tịch nhíu mày: “Buổi tọa đàm gì vậy?”

Đừng lại là mấy buổi diễn thuyết lừa ông bố ngây thơ của cô đi đầu tư cái gì đấy chứ.

Dì Hứa suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hình như là buổi tọa đàm về xây dựng gia đình hòa thuận.”

Sầm Tịch: …

Diệp Gia dẫn theo Sầm Kiểu Kiểu từ trên lầu đi xuống, người còn chưa đến gần đã nghe thấy giọng nói: “Con mang đặc sản thành phố Nam về chưa? Sáng nay chúng ta chưa ăn nhiều, trưa cũng chưa nấu cơm, đang chờ vịt và cua của con đây.”

“Cả nhà chưa nấu cơm à?” Sầm Tịch xoa trán: “Chờ gì chứ, tối ăn cũng được mà.”

Chẳng lẽ cô không về thì cả nhà không có cơm ăn sao?

“Không giống nhau đâu.” Diệp Gia nói: “Đã có mong muốn thì phải kiên định thực hiện.”

Sầm Kiểu Kiểu đu người bám vào lan can, nhảy tưng tưng xuống lầu, ôm chầm lấy chân Sầm Tịch: “Mẹ ơi, cuối cùng mẹ cũng về rồi, con ở nhà nhớ mẹ lắm luôn.”

Cô bé ngừng một lát rồi lí nhí nói thêm: “Hôm nay con không ăn hai cây kẹo sữa đâu nhé.”

Sầm Tịch ngồi xổm xuống, véo véo đôi má hồng hây hây như quả táo của con bé: “Hôm nay lại ăn hai cây kẹo sữa đúng không?”

Sầm Kiểu Kiểu há hốc miệng ngạc nhiên thành hình chữ “o”: “Mẹ, sao mẹ biết?”

Sầm Tịch còn chưa kịp trả lời thì đã thấy bố mình, Sầm Kính, bước vào với một chiếc túi vải lớn in logo của buổi tọa đàm: “Buổi tọa đàm hôm nay rất hay, không những học được nhiều điều mà còn mua được nhiều sách nữa.”

Diệp Gia nhướn mày: “Sách đâu?”

“Mua nhiều quá, mang về không tiện. Chuyên gia hứa sẽ gửi qua đường bưu điện sau buổi tọa đàm.”

Diệp Gia cau mày: “Đi nghe tọa đàm về quan hệ gia đình mà cũng mua được nhiều sách thế à?”

“Em không biết thầy giáo đó giảng hay đến mức nào đâu!” Sầm Kính phấn khởi: “Trong đó có rất nhiều kiến thức, xuất bản bao nhiêu sách cũng không đủ, ăn cơm xong anh sẽ kể kỹ cho mọi người nghe. Thầy giáo còn bảo đây là phiên bản giới hạn, chỉ bán cho học viên, không mua thì không mua được nữa. Anh đã mua đủ cho cả nhà, sách về rồi sẽ gửi tặng cả cho bác cả nhà mình.”

Sầm Tịch: …

Cũng may buổi tọa đàm này bán sách, giá không quá đắt mà còn giúp trang trí tủ sách. Nếu bây giờ là buổi giới thiệu thực phẩm chức năng hay thứ gì khác, không biết sẽ lôi kéo được gì nữa.

Chẳng trách dạo này nhà nước luôn nhắc nhở phòng chống lừa đảo qua điện thoại, một số nhóm người thật sự rất dễ bị lừa.

Diệp Gia lắc đầu ngán ngẩm, Sầm Kiểu Kiểu lại cười toe toét, níu chặt tay ông ngoại không buông: “Ông ngoại, ông ngoại, ông có mua bưu kiện không? Có gói của con không?”

Sầm Kính vui vẻ cười với cháu ngoại: “Tất nhiên là có của con rồi, Kiểu Kiểu sẽ chọn trước nhé.”

Sầm Tịch nhớ lại lúc chia tay hôm qua, Lục Hân còn đuổi theo hỏi cô, tại sao vừa tốt nghiệp đã trở về thành phố Lê, không nghĩ đến việc phát triển ở thành phố Đông Ninh?

Sầm Tịch thở dài thườn thượt trong lòng, với một gia đình ồn ào như thế này, bảo cô rời đi làm sao cô yên tâm được?

Dì Hứa đột nhiên nhớ ra việc gì đó, liền nói với Sầm Tịch: “Bên nhà cũ có gửi đến mấy bộ đồ chơi, nói là do ông cụ đích thân chọn, bảo người mang qua. Nhìn giống như bộ lắp ghép dành cho trẻ em, cháu có muốn mang lên phòng đồ chơi không?”

Sầm Tịch suy nghĩ một chút rồi nói: “Đừng mở hết một lần, ảnh hưởng đến khả năng tập trung của Kiểu Kiểu. Chơi một bộ thì mở một bộ, cứ từ từ mà chơi.”

Năm đó khi ông cụ Sầm bị bệnh nặng nằm liệt giường, ông từng tiết lộ với mấy người con trong nhà rằng, điều tiếc nuối lớn nhất của mình là không thể chứng kiến thế hệ thứ tư của gia đình chào đời trước khi ra đi.

Mà Sầm Tịch là đứa cháu duy nhất trong thế hệ thứ ba lớn lên bên cạnh ông cụ, các bậc trưởng bối trong nhà đều trông mong cô có thể nghĩ cách nào đó, chi phí gì thì không thành vấn đề, họ sẽ gánh vác hết.

Lúc đó, Sầm Tịch vừa mới tốt nghiệp đại học năm thứ tư, cô cũng không đành lòng để ông nội ra đi trong tiếc nuối, cuối cùng đã "mượn" một người bạn học cấp hai về nhà sinh con.

Hai người họ đã thỏa thuận hết mọi chuyện trước khi có con, sau khi cô mang thai thì cũng đường ai nấy đi.

Sau đó, ông nội thành công trải qua phẫu thuật, Sầm Kiểu Kiểu cũng thuận lợi chào đời.

Là một bé gái có ngoại hình dễ thương, tính cách đáng yêu, mới ba tuổi đã rất khéo miệng, Sầm Kiểu Kiểu nhanh chóng trở thành tâm điểm của cả gia đình. Con bé thậm chí còn được ôm trong lòng ông cụ ăn cơm khi về nhà cũ, một đãi ngộ mà không có người cháu nào trong nhà từng nhận được.

Sau khi Sầm Kiểu Kiểu ra đời, Sầm Tịch tiếp tục đi Hương Cảng học thạc sĩ trong hai năm. Trong thời gian đó, Sầm Kiểu Kiểu được bố mẹ Sầm chăm sóc, và dần trở thành viên ngọc quý trong lòng hai người lớn, mọi thứ khác đều phải xếp sau con bé.

Sau khi ăn xong bữa trưa ngon miệng, Sầm Tịch cùng Sầm Kiểu Kiểu ngủ trưa, rồi dậy chơi xếp hình.

Sầm Tịch cũng biết mình đã vắng mặt trong việc nuôi dạy con suốt mấy năm qua, nên mỗi khi có thời gian và cơ hội, cô đều cố gắng dành nhiều thời gian để ở bên con gái.

Nghe nói mẹ sẽ dành cả buổi chiều chơi với mình, Sầm Kiểu Kiểu ôm lấy mẹ hôn liên tục, vui vẻ lấy hết bánh ngọt và trái cây mà dì Hứa mang tới nhét vào tay mẹ.

Sầm Tịch đi đường về nên không muốn ăn nhiều, buổi trưa ăn cũng không nhiều, giờ lại bị Sầm Kiểu Kiểu "ép" cho no căng bụng.

Thời gian cùng nhau đọc sách và xếp hình trôi qua rất nhanh.

Đến năm giờ chiều, Diệp Gia vừa làm đẹp xong trở về thì Sầm Tịch nhận được cuộc gọi của Lục Hân.

“Sầm Sầm, mình đã lấy được vé xem buổi chiếu sớm phim Vì Mãng tối nay, ở rạp chiếu phim thành phố Lê, cậu đi cùng mình nhé.”

Sầm Tịch nghe mà đầy ngạc nhiên.

Sáng nay khi cô đáp xuống thành phố Lê, Lục Hân vẫn còn ở thành phố Nam, gửi WeChat liên tục than vãn với cô rằng không muốn về nhà cũ ngồi ăn cơm với gia đình. Thế mà chỉ trong mấy tiếng đồng hồ, đại tiểu thư Lục đã bay về từ thành phố Nam rồi.

Sầm Kiểu Kiểu ôm chặt lấy chân Sầm Tịch đòi bế, Sầm Tịch một tay bế con, một tay bật loa ngoài.

“Vừa mới về, không muốn ra ngoài nữa, cậu rủ người khác đi xem đi.”

“Không được, không được, lần này cậu nhất định phải đi!” Lục Hân kiên quyết nói: “Mình nói cho cậu nghe, nam chính của bộ phim này là một gương mặt mới chưa ai từng thấy, tên là Tạ Yến Từ, đẹp trai cực kỳ! Thôi không nói nữa, mình lên xe đây, tám giờ tối gặp nhau ở rạp chiếu phim Hoa Hạ nhé.”

Sầm Kiểu Kiểu ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Mẹ ơi, có phải dì Lục Lục sắp đến không?”

Dì Lục Lục mỗi lần đến đều mang rất nhiều đồ chơi, nên Sầm Kiểu Kiểu vô cùng háo hức.

Sầm Tịch "ừm" một tiếng, tiện tay cầm lấy ly nước thủy tinh để uống.

Sầm Kiểu Kiểu vui vẻ nhảy cẫng lên, sau đó lại biến thành bé con tò mò: “Mẹ ơi, chú Tạ Yến Từ mà dì Lục Lục nói là ai thế?”

Sầm Tịch lập tức bị sặc nước chanh trong cốc, ho đến kinh thiên động địa, Sầm Kiểu Kiểu vội vàng bước tới, từng cái từng cái vỗ nhẹ lưng mẹ giúp cô thuận khí.

Sầm Tịch nắm lấy tay nhỏ của con gái, chỉ cảm thấy nước mắt sắp bị ho đến trào ra.

Cô phải giải thích thế nào với Sầm Kiểu Kiểu đây, người đó chính là bố của con.