Nắng Tháng Tư Gọi Tên Em

Chương 2: Bức thư

Himari nắm chặt chiếc hộp gỗ trong tay, hơi ấm từ nó lan tỏa khiến cô cảm thấy bình yên hơn. Kaito đã ra về, bầu trời bên ngoài cũng đã tạnh mưa, chỉ còn lại những giọt nước mưa đọng trên lá, lấp lánh dưới ánh đèn đường. Cô vẫn còn nhiều điều muốn hỏi Kaito, về Minato, về mối quan hệ của họ, về lý do khiến anh đến tìm cô. Nhưng có lẽ, tất cả sẽ phải chờ đến cuộc gặp tiếp theo.

Bây giờ, cô chỉ muốn được ở một mình, cùng với chiếc hộp gỗ này, với những gì mà Minato đã gửi gắm.

Himari mang chiếc hộp vào phòng, nhẹ nhàng đặt nó lên bàn học. Căn phòng bỗng chốc trở nên im lặng đến lạ thường. Cô hít một hơi sâu, cố gắng kiềm nén những cơn xúc động dâng trào trong lòng. Mở chiếc hộp ra sao? Đọc những dòng chữ mà Minato đã viết sao? Liệu cô có đủ mạnh mẽ để đối diện với những kỷ niệm và cảm xúc của quá khứ?

Cuối cùng, Himari cũng quyết định mở chiếc hộp. Bên trong, ngoài một sấp thư được buộc gọn gàng bằng một sợi ruy băng màu xanh nhạt, còn có một chiếc khăn len màu xám tro và một chiếc bút mực bằng gỗ. Những vật dụng ấy đều mang hơi ấm quen thuộc của Minato, khiến Himari cảm thấy như cậu ấy vẫn còn ở đây, bên cạnh cô.

Himari lấy sấp thư ra, tay cô run rẩy. Những bức thư được viết trên giấy thư màu kem nhạt, nét chữ của Minato gọn gàng và thanh mảnh. Cô nhớ lại những lần cô trộm nhìn cậu ấy viết bài trong lớp, nét chữ ấy luôn khiến cô cảm thấy thích thú và ngưỡng mộ.

Himari mở bức thư đầu tiên. Nó được viết cách đây ba năm, vào một ngày tháng Tư nắng đẹp, chỉ vài ngày trước khi Minato qua đời.

*“Kaito thân mến,

Cậu có khỏe không? Mình vẫn khỏe, ngoại trừ việc mùa xuân này cảm thấy hơi mệt mỏi một chút. Nhưng không sao đâu, mình vẫn có thể chơi đàn, vẫn có thể viết nhạc, và vẫn có thể nhìn ngắm hoa anh đào nở rộ mỗi độ tháng Tư về.

À, mình quên chưa kể cho cậu biết, năm nay hoa anh đào nở đẹp lắm. Cả con đường dẫn đến trường đều ngập tràn sắc hồng phấn, khiến cho không khí trở nên lãng mạn như trong truyện tranh vậy. Mình đã chụp rất nhiều ảnh, để khi nào gặp cậu, mình sẽ cho cậu xem.

Mình biết chúng ta chưa từng gặp mặt, nhưng qua những bức thư, mình cảm thấy cậu như một người bạn thân thiết. Cậu luôn lắng nghe những tâm sự của mình, luôn động viên và chia sẻ với mình những niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống. Mình thực sự rất trân trọng tình bạn này.

Mình muốn kể cho cậu nghe về một cô gái. Cô ấy tên là Himari, là bạn thân của mình từ nhỏ. Himari là một cô gái rất đặc biệt. Cô ấy luôn vui vẻ, yêu đời và có một nụ cười rất đẹp. Mình thích nhìn cô ấy cười, nụ cười ấy luôn khiến mình cảm thấy ấm áp và bình yên.

Mình cũng có một bí mật muốn chia sẻ với cậu. Mình... mình thích Himari. Nhưng mình không dám nói ra tình cảm của mình. Mình sợ nếu mình nói ra, tình bạn giữa chúng mình sẽ bị phá vỡ. Hơn nữa, mình...”*

Đến đây, dòng chữ bỗng dừng lại. Dưới dòng chữ cuối cùng là một vệt mực loang lổ, như thể người viết đã vội vã đặt bút xuống vì một lý do nào đó. Himari lật sang trang sau, nhưng trang giấy trắng tinh, không có bất kỳ dòng chữ nào.

Tim Himari thắt lại. Cô cảm nhận được nỗi băn khoăn, dằn vặt của Minato qua từng con chữ. Cậu ấy đã yêu cô, nhưng lại không dám thổ lộ. Tại sao chứ? Có chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy vào những ngày cuối đời?

Himari chuyển sang những bức thư khác. Hầu hết chúng đều là những dòng tâm sự của Minato về cuộc sống, học tập, gia đình và bạn bè. Cậu ấy viết về những buổi tập đàn, những lần đi chơi cùng bạn bè, về những lo lắng và trăn trở của tuổi trẻ. Nhưng đan xen trong đó luôn là những dòng chữ dành cho Himari, về nụ cười của cô, về những lần họ cùng nhau đi học, về những kỷ niệm tuổi thơ đẹp đẽ.

Mỗi bức thư của Minato như một mảnh ghép hoàn thiện thêm chân dung của cậu ấy trong trái tim Himari. Cô nhận ra rằng, cô chưa bao giờ thực sự hiểu hết về Minato, về những tâm tư thầm kín mà cậu ấy đã giấu kín.

Càng đọc, Himari càng thấy đau lòng. Cô hối tiếc vì không nhận ra tình cảm của Minato sớm hơn, hối tiếc vì những lần vô tâm đã khiến cậu ấy phiền lòng. Giờ đây, khi mọi thứ đã quá muộn, cô chỉ còn biết ôm lấy nỗi đau và hối tiếc ấy cho riêng mình.

Trong sấp thư, có một bức thư khiến Himari chú ý đặc biệt. Nó được viết trên một tờ giấy khác hẳn với những tờ còn lại, nét chữ cũng run rẩy và vội vã hơn. Bức thư không có ngày tháng, cũng không có lời chào mở đầu, chỉ có những dòng chữ ngắn ngủi nhưng đầy tuyệt vọng:

“Kaito, mình sợ. Mình có cảm giác như mình sắp mất đi tất cả. Mình không muốn rời xa Himari, không muốn rời xa các bạn. Nhưng mình không thể làm gì được. Mình bất lực. Nếu có chuyện gì xảy ra với mình, hãy hứa với mình, hãy chăm sóc Himari thay mình. Hãy nói với cô ấy... mình yêu cô ấy rất nhiều.”

Đọc xong bức thư, Himari bàng hoàng đến mức không thốt nên lời. Có chuyện gì đã xảy ra với Minato vậy? Tại sao cậu ấy lại viết những lời tuyệt vọng như thế? Và tại sao cậu ấy lại gửi gắm cô cho Kaito, một người bạn bút mà cô chưa từng gặp mặt?

Hàng loạt câu hỏi dồn dập hiện lên trong đầu Himari, khiến cô choáng ngợp. Bí mật về cái chết của Minato, về người con gái bí ẩn trong bức thư của bà, và giờ là bức thư tuyệt vọng này... Tất cả như những mảnh ghép vỡ vụn, khiến cô càng thêm bối rối và lo lắng.

Himari nhìn lại chiếc hộp gỗ, tay cô run rẩy. Bên cạnh sấp thư là chiếc khăn len màu xám tro, nó vẫn còn lưu giữ hương thơm quen thuộc của Minato. Cô nhớ lại lần cuối cùng gặp cậu ấy, cậu ấy cũng đeo chiếc khăn này, nụ cười rạng rỡ dưới ánh nắng tháng Tư. Vậy mà... chỉ vài ngày sau đó, cậu ấy đã rời xa cô mãi mãi.

Himari nhẹ nhàng ôm chiếc khăn vào lòng, nước mắt cô lăn dài trên má. Cô nhớ Minato, nhớ nụ cười ấm áp của cậu, nhớ giọng nói trầm ấm quen thuộc, nhớ tất cả những kỷ niệm đẹp đẽ của họ.

"Minato... tại sao cậu lại giấu tôi nhiều chuyện như vậy?" Himari nói, giọng cô nghẹn ngào.

Ngay lúc ấy, tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo Himari trở về thực tại. Là Haru gọi.

"Himari, cậu ổn chứ?" Giọng Haru vang lên đầu dây bên kia, chất chứa sự lo lắng.

"Mình... mình ổn." Himari cố gắng kiềm nén xúc động, "Cậu đã nói chuyện với Hana và Jiro chưa?"

"Rồi, mình vừa gặp họ xong." Haru đáp, "Họ... cũng rất sốc khi nghe chuyện về Kaito. Hana... cô ấy khóc rất nhiều."

Tim Himari thắt lại. Cô hiểu cảm giác của Hana. Nỗi đau mất đi người anh trai mà cô yêu quý nhất vẫn còn đó, chưa bao giờ nguôi ngoai. Sự xuất hiện của Kaito, với khuôn mặt giống Minato đến kỳ lạ, chắc chắn sẽ khiến cho nỗi đau ấy càng thêm sâu sắc.

"Còn Jiro thì sao?" Himari hỏi.

"Jiro... anh ấy im lặng lắm." Haru nói, "Nhưng mình biết, anh ấy cũng rất bàng hoàng. Anh ấy hỏi mình... khi nào chúng ta sẽ gặp Kaito."

Himari suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ngày mai đi. Chúng ta sẽ cùng nhau gặp Kaito, ở quán cà phê gần trường cũ."