Nữ Y Kiều Mềm Được Vạn Thú Sủng Ái

Chương 13

Vì vậy, trong cả bộ lạc, chỉ có hang động của thánh nữ Chu Nhuyễn Nhuyễn là có cửa gỗ, do các thú nhân muốn lấy lòng nàng tự nguyện làm cho.

"Trà Trà, nàng đừng nghe cha ta nói bậy. Ta sẽ không để ông ấy đuổi nàng ra khỏi bộ lạc đâu. Nàng không biết ngoài kia nguy hiểm thế nào đâu, đến giờ ta còn không dám đi săn một mình nữa là..."

Lâm Bắc đã có kế hoạch, nếu cha hắn nhất quyết ép buộc thì hắn sẽ cầu xin đại tế ti ban cho dấu ấn kết đôi. Khi kết đôi đã được định, dù cha hắn có muốn phản đối cũng không thể làm gì được.

Hắn định là sẽ "tiền trảm hậu tấu".

"Lâm Bắc, ta muốn đi tắm."

Khương Trà cảm nhận được mùi mồ hôi và tanh nồng của máu trên người mình. Nghĩ đến việc phải quan hệ với Lâm Bắc trong tình trạng như vậy, cô cảm thấy không thể chịu nổi.

Thực ra, cô hiểu được suy nghĩ của cha Lâm Bắc, nên từ đầu cô không quá hy vọng vào chuyện kết đôi của hai người.

Khương Trà vốn chỉ muốn quan hệ một lần mà thôi.

Sáng nay khi hỏi đại tế ti về lời phán của thú thần, cô vẫn chưa nhận được sự khẳng định, chỉ được yêu cầu chờ đến ngày mai để chẩn đoán cho một bệnh nhân khác trước khi đưa ra quyết định.

Khương Trà chỉ thông thạo về dược lý, kinh nghiệm chữa bệnh của cô không nhiều, mà thể chất của thú nhân lại rất khác so với con người. Trong lòng cô thật sự rất lo lắng.

Vì vậy, tìm đến Lâm Bắc để quan hệ là cách nhanh nhất mà cô nghĩ ra để trở nên mạnh mẽ hơn.

Giống như thời hiện đại vậy, không kết hôn nhưng ngủ với nhau một lần thì cũng chẳng có vấn đề gì.

Nghĩ đến đây, Khương Trà lại cảm thấy khá là lo, hai bên tai bất giác ửng đỏ lên.

Không ngờ Lâm Bắc bên cạnh còn ngượng hơn cả cô, không biết nghĩ đến điều gì, khuôn mặt hắn đỏ như trái cà chua, lắp bắp nói: "Trà Trà, trời lạnh rồi, tắm bây giờ dễ bị ốm lắm."

Hắn rất lo lắng cho sức khỏe của cô.

Mùa thu đã đến, thời tiết bắt đầu se lạnh. Dù thú nhân có sức mạnh nhưng mùa đông ở đây lạnh thấu xương, ngay cả những thú nhân nam mạnh mẽ cấp bốn cũng có thể chết cóng nếu ở ngoài tuyết quá lâu.

Khương Trà nghĩ chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa là đến mùa đông, trong lòng càng thêm thấp thỏm không yên.

Cô không nói gì thêm, chỉ kéo tay Lâm Bắc: “Đi nào, trước khi đông tới thì chúng ta phải tắm một lần cho đàng hoàng."

"Được… được thôi."

Cảm nhận đôi tay mềm mại của Khương Trà, Lâm Bắc lập tức sững lại, như bị điện giật mà khẽ rụt rụt. Đối mặt với sự chủ động của cô, hắn hoàn toàn không thể từ chối: “Ta sẽ đưa nàng ra bờ sông."

Hai người tay trong tay đi ra bờ sông, thu hút ánh nhìn của rất nhiều thú nhân.

Nữ nhi của tộc trưởng là Lưu Ly cũng đang nhìn theo.

Trong tay nàng ta là một đứa trẻ sơ sinh, vẻ mặt cáu kỉnh khi dỗ dành nó. Bên cạnh nàng ta là một cô nương nhỏ nhắn với khuôn mặt ngọt ngào, trên tay cầm một chiếc trống đồ chơi tự chế, đang cố gắng làm em bé vui.

Nhìn thấy Khương Trà và Lâm Bắc thân mật như vậy, Lưu Ly nheo mắt lại: “Nhuyễn Nhuyễn, muội nhìn xem, hai người đó có phải Lâm Bắc và Khương Trà không?"

Chu Nhuyễn Nhuyễn ngẩng lên nhìn, sau đó bĩu môi nói: "Ừ, đúng là hai người bọn họ đấy. Không ngờ Lâm ca lại si tình đến vậy, dù Khương tỷ là người khó sinh mà vẫn không từ bỏ tỷ ấy. Nhưng chẳng phải cha của Lâm ca đã bàn chuyện kết đôi với Lưu Ly tỷ rồi sao? Làm vậy có phải là quá kỳ cục không?"

"Hừ! Ta đã có chín phu thú rồi nên cũng chẳng cần hắn. Nếu cha hắn không đề nghị thì ta đã quên béng chuyện này từ lâu rồi."

"Lưu Ly tỷ đừng nói thế. Có lẽ Lâm ca trọng tình nghĩa quá thôi. Khương tỷ không muốn vào cái hang động kia nên chỉ còn biết dựa vào Lâm ca mà sống thôi."

"Hừm, con tiện nhân đó chẳng qua là có gương mặt ưa nhìn, giỏi quyến rũ nam nhân. Nhưng một con cái không thể sinh nở cũng chỉ là cái bao để xả dục mà thôi."